Dạ Âu Thần cười có vẻ khát máu.
"Ý trên mặt chữ."
Vẻ mặt Lang An hơi kỳ lạ: “Cậu Dạ, thật sự muốn giải quyết từ gốc sao?"
"Cậu nghĩ tôi đùa với cậu chắc?" Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lẽo liếc nhìn anh ấy, sau lưng Lang An lập tức nổi da gà: "Tôi biết rồi."
Sau đó anh ấy lôi Lục Chiêu ra ngoài.
"Dạ Âu Thần! Anh là một kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn, anh dám động lão nhị của tôi, ông cụ Dạ sẽ phế bỏ anh!"
Lang An chỉ nghe theo mệnh lệnh của Dạ Âu Thần, cũng không lo lắng khi anh ta lấy danh hiệu của ông cụ Dạ ra, trong mắt vẫn như không có người, kéo anh ta ra ngoài.
Bên cạnh, Thẩm Cửu thấy vậy thì sợ hết hồn, không nhịn được bước vài bước tới gần Dạ Âu Thần: "Cái đó..."
"Cô dám xin tha cho anh ta thì cô sẽ chết chắc đấy!"
Thẩm Cửu đành nuốt xuống những lời định nói.
Cả người Dạ Âu Thần dường như bị một lớp sương mù màu đen bao phủ, làm anh thoạt nhìn rất hung dữ, không dễ chọc. Nhưng nếu cô không nói, vậy có lẽ Lục Chiêu sẽ thật sự bị làm gì đó.
Thẩm Cửu nghĩ tới đây, bước tới đẩy xe lăn của anh, khẽ nói: "Anh ta đã bị trừng trị rồi, anh tha cho anh ta đi."
Dạ Âu Thần không nói lời nào, sự tức giận trong mắt giống như một cơn bão đang dần dần lớn lên.
"Nếu thật sự làm anh ta tàn phế, vậy sẽ… không tiện ăn nói với ông cụ bên kia, cho nên..."
"Người phụ nữ ngu ngốc này, không phải tôi đã bảo cô đừng xin tha cho anh ta sao?" Dạ Âu Thần nắm lấy cổ tay trắng mịn của cô, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.
Thẩm Cửu ngây ra một lát, môi giật giật, khẽ nói: "Tôi… không phải đang xin tha cho anh ta... Tôi chỉ sợ vì vậy sẽ làm cho mối quan hệ giữa anh và ông cụ xấu đi..."
Dạ Âu Thần nghe vậy thì chợt nheo mắt.
"Cô lo lắng cho tôi à?"
Thẩm Cửu ngây ngô, khẽ gật đầu.
Ánh mắt cô giống như đầm băng, không hề có cảm xúc nào khác, càng không phải là dáng vẻ muốn cầu xin thay cho Lục Chiêu.
Dạ Âu Thần chợt rút tay lại: “Đẩy tôi về."
"Chỉ là Lang An bên kia..."
"Đây không phải là chuyện cô nên quan tâm."
Thẩm Cửu còn muốn nói gì nữa, Dạ Âu Thần đã dứt khoát di chuyển xe lăn rời đi. Rõ ràng Thẩm Cửu không theo sau nhưng anh lại lười để ý tới cô. Thẩm Cửu lại không có cách nào, cho dù cô có sốt ruột cũng không thể mặc kệ Dạ Âu Thần rời đi một mình. Dù sao ở đây là bên ngoài, Dạ Âu Thần không ở bên cạnh anh, anh chỉ có một mình cũng bất tiện.
Thẩm Cửu nghĩ tới đây, lại bước nhanh về phía trước.
Cô đẩy xe lăn của Dạ Âu Thần đang định rời đi, nhân viên phục vụ lại run rẩy đi tới: "Thưa cô và ngài đây, xin chờ một lát."
Thẩm Cửu đành phải dừng lại: "Sao vậy?"
"Các người... làm hỏng tài sản trong quán, phải... phải bồi thường." Sau khi nhân viên phục vụ chứng kiến cuộc đánh nhau vừa rồi, lúc này khiếp sợ bọn họ là chuyện đương nhiên.
Mặt Dạ Âu Thần không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Ghi lại tên quán, ngày mai sẽ có đồ mới được đưa qua."
Thẩm Cửu gật đầu, nhanh chóng ghi lại tên quán.
Nhân viên phục vụ thấy khí thế Dạ Âu Thần mạnh mẽ thì cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể nhìn theo bọn họ rời đi.
Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần rời khỏi quán cà phê, vừa đi trên con đường trải đá vụn, vừa nói: "Cậu Dạ, cậu làm quá loạn, bên phía ông cụ..."
"Trái một câu ông cụ, phải một câu ông cụ. Thế nào? Ông ta cho cô lợi ích gì, làm cô nhớ ông ta thế?"
Thẩm Cửu nghe vậy thìdừng lại, cắn môi tức giận nói: "Anh bớt khinh thường người khác đi! Tôi thật sự lo lắng mối quan hệ giữa hai người xấu đi thôi."
"Đây là chuyện cô có thể quản được sao? Cô đừng quên, đây là chuyện riêng của nhà họ Dạ, không tới lượt một người ngoài tới quản."
"..."
Vẻ mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, sắc máu trên môi cũng giảm dần.
Đúng vậy, sao cô lại quên chứ? Đây là chuyện riêng của nhà họ Dạ, cho dù hai ông cháu bọn họ thật sự bất hòa, vậy cũng không liên quan tới Thẩm Cửu cô.
Dạ Âu Thần muốn cưới người phụ nữ tên là Thẩm Nhã, mà không phải là