"Không."
Thẩm Cửu quay đầu.
Ánh mắt Dạ Âu Thần vẫn lạnh lùng, lời nói giống như lưỡi dao sắc bén tẩm thuốc độc.
"Tôi hi vọng lần sau cô mang theo thân phận trợ lý của tôi ngồi ở trong quán cà phê bàn công việc với người ta, đừng làm mất mặt của tôi."
Lại nhắc tới quần áo trên người cô, sắc mặt Thẩm Cửu tái đi: “Quần áo thật sự quan trọng như vậy sao? Anh lại để ý tới vẻ bề ngoài như vậy à?"
"Một người, nếu ngay cả chuyện ăn mặc cơ bản nhất còn chẳng làm tốt, vậy thật ra cũng không cần tìm hiểu nội tâm của cô ta."
Thẩm Cửu: "..."
Đúng là không chịu nổi nữa rồi, thật sự không có cách nào trao đổi.
Thẩm Cửu tức giận không nhịn được, muốn xoay người bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn lại không khỏi mềm lòng. Nếu cô đi, anh gặp phải rắc rối thì làm thế nào?
Vì vậy, cô chỉ có thể đứng nguyên chỗ cố nhẫn nhịn. Đợt một lúc lâu, nhân viên phục vụ mới chạy tới nói với Dạ Âu Thần: "Thưa ngài, quần áo mà ngài mua cho cô đây đã được gói kỹ."
"Đưa tới địa chỉ này." Dạ Âu Thần rút ra một tấm danh thiếp và đưa cho đối phương. Sau khi nhân viên phục vụ nhận lấy, trợn tròn mắt: "Dạ, Dạ thị? Ngài, ngài là…?"
Sau đó cô ta lại gật đầu.
"Vâng… vâng, tôi hiểu rõ!"
Ở Mạc Thành hiếm có người nào không biết tới tập đoàn Dạ thị.
"Có thể đi được chưa?" Thẩm Cửu không muốn ở lại đây nữa, vừa thấy bọn họ nói chuyện xong, cô lại hỏi một câu.
Dạ Âu Thần “Ừ” một tiếng, Thẩm Cửu lại đẩy anh rời đi.
Trước khi rời đi, cô nghe được tiếng bàn tán của mấy nhân viên phục vụ.
"Thật hâm mộ mà. Người phụ nữ kia là ai vậy? Không ngờ lại để cậu Dạ mua nhiều quần áo cho cô ta như vậy?"
"Không biết, nhìn dáng vẻ cô ta thì hẳn không có tiền mới đúng. Ôi, nếu có người cũng bằng lòng đối xử với tôi như vậy thì tốt rồi."
"Sao cô bé lọ lem lúc nào cũng có thể tìm được hoàng tử? Mà chúng ta căn bản không được chứ?"
Nghe đến mấy lời bàn luận này, Thẩm Cửu âm thầm siết chặt ngón tay. Có trờik mới giống cô bé lọ lem và hoàng tử!
Có lẽ Thẩm Cửu cô thật sự là cô bé lọ lem, dù sao cô cũng không có gì cả, ba mẹ cũng không thương. Chẳng qua Thẩm Cửu lại biết rất rõ, Dạ Âu Thần tuyệt đối không phải là chồng cô.
Hàn Mai Linh có một câu rất đúng.
Đối với Thẩm Cửu đã mang thai, lại cưới lần thứ hai, Dạ Âu Thần... chính là một lá bùa đòi mạng.
Sau khi trở lại nhà họ Dạ, Thẩm Cửu không mấy hăng hái, quay về phòng. Dạ Âu Thần đi tới phòng làm việc.
Thẩm Cửu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại tra tài liệu. Cô đang bận rộn chợt nhớ ra điều gì, sau đó cầm điện thoại di động và túi xách đi ra ngoài.
Nhà họ Thẩm.
"Mẹ, sao bữa tối mẹ nấu toàn món con không thích vậy? Hôm nay con không ăn tối nữa!" Thẩm Nhã ngồi trước bàn ăn, vừa cầm đũa lên đã nhìn thấy món ăn trên bàn không phải món cô ta thích, lại tùy hứng bỏ bát đũa xuống, đứng dậy định đi.
Mẹ Thẩm thấy thế, vội vàng đứng dậy, cản cô ta lại.
"Tiểu Nhã, con đã gầy như vậy, còn ăn kiêng gì nữa."
"Mẹ, không phải là con ăn kiêng, là mẹ nấu quá khó ăn thôi. Hơn nữa, mẹ xem mẹ nấu toàn món gì chứ? Con nuốt không trôi." Thẩm Nhã giận dỗi đi lên tầng, không để ý tới bà.
"Tiểu Nhã, ông xem đứa nhỏ này..." Mẹ Thẩm bất đắc dĩ thở dài, sau đó trở lại trước bàn ăn, sau khi ngồi xuống lại khẽ nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi. Tối nay tôi sẽ mua vài món nó thức, đưa lên."
Ba Thẩm ngồi đối diện bà, ánh mắt hơi phẫn nộ: "Bà lại nuông chiều nó. Nó bị bà chiều quá sinh hư. Xem dáng vẻ nó ra sao, bữa chính không ăn, còn không bằng để nó chết đói cho rồi."
Mẹ Thẩm nghe vậy, vẻ mặt thay biến: "Hành Thiên, sao ông có thể nói vậy chứ? Nó là con gái của ông đấy!"
"Con gái? Con gái như vậy thì có ích lợi gì? Học thì kém, việc trong nhà cũng không