“Anh!!” Người phụ nữ tức giận đến đầu ngón tay run lên: “Dạ Âu Thần, anh cho rằng mình là ai? Nếu anh không phải là cậu hai nhà họ Dạ thì anh cho rằng tôi có thể nhìn trúng anh sao? Một tên tàn phế mà thôi, anh thật sự coi mình là báu vật sao? Ba lần bảy lượt từ chối tôi!”
Cô ta mảng Dạ Âu Thần là tên tàn phế thì ánh mắt anh bỗng nhiên lạnh lẽo, sự tàn bạo càng sâu.
Người phụ nữ muốn mắng thêm vài câu tàn nhẫn lại khiếp sợ bởi khí thế trên người anh đột nhiên thay đổi, nhìn đôi mắt sâu thẳm kia thì cô ta chỉ có thể oán hận chỉnh sửa quần áo của mình, trước khi đi còn không cam lòng nói: “Anh chờ đó, sớm muộn gì thì tôi sẽ làm cho anh quỳ xuống cầu xin tôi”
Thẩm Cửu nghe vậy thì cảm giác mình đã không cẩn thận biết được bí mật gì đó...
Cô ta sửa sang quần áo của mình xong, vốn không chú ý tới Thẩm Cửu bên cạnh, trước khi đi lại nói với Dạ Âu Thần: “Dạ Âu Thần, anh chờ đó, sớm muộn gì thì tôi sẽ làm cho anh quỳ xuống cầu xin tôi”
Người phụ nữ nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Hiện trường chỉ còn lại Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần.
Thẩm Cửu vẫn còn ngã ngồi dưới sàn nhà lạnh băng, ánh mắt cũng không biết nhìn đâu.
“Đúng là tôi đã coi thường cô.”
Một ánh mắt sắc bén lạnh băng dừng trên đỉnh đầu Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu ngẩng đầu, theo bản năng nói: “Vừa rồi tôi... không nghe thấy gì cả...”
“Cô cút luôn đi!” Dạ Âu Thần ra lệnh đuổi khách.
Thẩm Cửu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi tôi là trợ lý của anh, hơn nữa không phải anh nói tôi tự đến công ty sao?”
Thẩm Cửu nói xong thì bò dậy từ mặt đất, đi đến phía sau lưng Dạ Âu Thần nắm tay cầm trên xe lăn.
“Tôi đã tự đến đây, có phải anh cũng nên giữ lời hứa hay không?”
Thẩm Cửu không chờ anh trả lời đã đẩy anh đi vào trong nói: “Anh cần tôi làm cái gì?”
Dạ Âu Thần không trả lời, nhưng khí thế trên người càng trở nên mạnh mẽ, anh cười lạnh ra tiếng: “Xem ra cô thật sự không biết chữ chết viết thế nào”
Thẩm Cửu mím môi: “Tôi cũng không muốn làm trợ lý cho anh, nhưng đây là ý của ông nội.”
“Cô lấy ông ta uy hiếp tôi?”
“Sao có thể? Tôi cũng là người bị hại”
Thẩm Cửu thấy trong phòng làm việc hơi loạn, trên mặt đất còn có tài liệu giấy tờ, có lẽ người phụ nữ lúc nãy đã gây ra.
Cô nghĩ đến đây thì ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, sắp xếp xong rồi đặt lên mặt bàn.
Dạ Âu Thần nhìn hành động của cô thì ánh mắt trở nên nham hiểm.
Đúng lúc Lang An đi vào: “Cậu Dạ, còn năm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu”
Lang An nhìn thấy Thẩm Cửu thì ánh mắt dừng một chút, không nghĩ tới cô thật sự đến đây.
Dạ Âu Thần vốn định nói Lang An đẩy mình rời đi, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt màu đen hiện lên sự sắc bén: “Cô muốn làm trợ lý sao? Vậy cho cô một cơ hội.”
Trong phòng họp.
Thẩm Cửu đi theo sau Dạ Âu Thần, sự xuất hiện của cô làm cho mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ai cũng biết từ trước đến nay bên cạnh Dạ Âu Thân chỉ có Lang An, hiện tại đột nhiên có thêm một người phụ nữ, cho nên mọi người sôi nổi suy đoán người phụ nữ
này là ai.
Thẩm Cửu không phải chưa làm trợ lý, nhưng cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, phòng họp của tập đoàn Dạ Thị vô cùng lớn, dù sao cũng là tập đoàn đứng đầu Mạc Thành.
Thẩm Cửu đi vào thì cảm thấy chỗ này mang theo sự áp lực, bả vai Thẩm Cửu bỗng thấp xuống, nhận lấy các ánh mắt đó đi theo sau lưng Lang An và Dạ Âu Thần.
Đến khi bọn họ dừng lại thì ánh mắt của mọi người nhìn về phía Thẩm Cửu.
“Dạ Tổng, người này là?”
Dạ Y Viễn là phó tổng giám đốc ở tập đoàn Dạ Thị, anh ta cũng tham gia cuộc họp này, nhìn thấy Thẩm Cửu đi vào thì còn có chút kinh ngạc.
Thẩm Cửu căng thẳng nắm chặt góc áo, cố gắng an ủi mình không cần căng thẳng, cô chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi quan sát của mọi người thì tìm thấy một tâm mắt dịu dàng.
Đó là Dạ Y Viễn.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Y Viễn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu với Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bỗng cảm thấy mình không