Thẩm Cửu không đếm được đây là ly thứ mấy, mệt đến mức muốn ngất đi, sắp không kiên trì nổi, lúc cô bưng cà phê đi vào phòng họp thì đã không thấy bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Anh còn chưa nói với cô đã qua cửa hay chưa mà cứ biến mất như thế?
Thẩm Cửu đặt cà phê lên trên bàn rồi xoay người đi ra ngoài.
Đến khi cô xuống sảnh lớn thì đúng lúc nhìn thấy xe chuyên dụng của Dạ Âu Thần rời khỏi tập đoàn Dạ Thị.
Mà cô bị bỏ lại.
Thẩm Cửu cười tự giễu, cô nên sớm đoán được.
Cô đi đến ven đường chuẩn bị gọi xe thì một chiếc xe màu bạc dừng lại trước mặt cô.
“Em dâu, tôi đưa em về”
Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Dạ Y Viễn.
Thẩm Cửu ngẩn ra một lúc lâu, lắc đầu: “Không cần đâu.”
Nếu Dạ Âu Thần nhìn thấy thì lại nói cô dụ dỗ lung tung.
“Lên đi, em chạy mấy tiếng rồi, đã mệt muốn chết” Dạ Y Viễn nói xong thì còn cởi dây an toàn, tự mình xuống xe mở cửa xe cho cô, dáng vẻ ga lăng này làm cho người khác thật sự không thể từ chối.
Cuối cùng Thẩm Cửu vẫn lên xe.
“Cảm ơn”
“Quá khách sáo rồi” Dạ Y Viễn nhẹ nhàng nở nụ cười với cô, sau đó nhắc nhở cô: “Dây an toàn”
Cô ngồi xe của Dạ Y Viễn về nhà họ Dạ, dọc theo đường đi anh ta vẫn luôn im lặng, không hỏi cô câu nào, hơn nữa để cô xuống xe trước cửa ra vào.
Thẩm Cửu chậm rì rì đi lên lầu vào phòng mình thì trong lòng còn khen ngợi sự dịu dàng của Dạ Y Viễn.
Rõ ràng là hai anh em nhưng sao tính cách lại khác nhau như vậy?
Thẩm Cửu đi vào phòng thì dừng bước lại.
Bởi vì vali của cô bị ném trên mặt đất.
Thẩm Cửu sửng sốt rồi ngước mắt nhìn về phía người ở trong phòng.
“Ai cho phép cô chiếm lấy phòng của tôi?”
Thẩm Cửu im lặng trong chốc lát, sau đó đi tới cầm vali: “Không, không phải anh không quay lại sao?”
Đêm tân hôn, anh nói cấp dưới đẩy anh rời đi, Thẩm Cửu cho rằng anh sẽ không quay về.
“À, đây là phòng của tôi”
Thẩm Cửu im lặng, cắn môi dưới: “Nhưng tôi là vợ của anh”
“Người vợ dùng tên em gái mình sao?”
Thẩm Cửu không nói gì.
Xem ra anh không cho mình ở trong phòng này, có thể nhìn ra được từ lời nói đến việc làm của anh, anh vô cùng chán ghét cô, nhưng cô thật sự không thể đi ra ngoài.
Thẩm Cửu nghĩ vậy thì ánh mắt nhìn về phía anh mang theo sự cầu xin: “Tôi cầu xin anh đấy, chỉ cần cho tôi một góc nhỏ trong phòng này là được? Không cần nhiều."
“Không thể!”
Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt: “Nhưng tôi ra ngoài thì ông nội sẽ phát hiện.”
Dạ Âu Thần đã ra lệnh, Lang An cũng lập tức đi tới: “Cô Thẩm, mời cô đi, đừng để tôi phải ra tay”
Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Thật sự không thể thương lượng sao?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần sầu thảm giống như sói, u ám, mang theo sự tàn nhẫn.
Thẩm Cửu nhìn một lát thì im lặng xoay người, kéo vali đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
“Cậu Dạ, xem ra cô ấy thật sự biết khó mà lui”
Dạ Âu Thần khinh thường cong môi, còn tưởng rằng sức chịu đựng của lớn thế nào, chuyện này đã đả kích cô.
A, đúng là không đỡ nổi một đòn.
“Đã phái người qua bên bệnh viện chưa?” Dạ Âu Thần bỗng đặt vấn đề.
Lang An thay đổi sắc mặt: “Vẫn, vẫn chưa”
“Vậy cậu còn ở chỗ này?”
Lang An: “Tôi lập tức đi làm!”
Lang An nhanh chóng rời đi, lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Thẩm Cửu còn kéo vali đứng ở cửa, anh ta cho cô một ánh mắt tự cầu phúc rồi biến mất.
Ngày thứ hai.
Lang An tới tìm Dạ Âu Thần thì nhìn thấy cảnh tượng ở cửa, không nhịn được mở to đôi mắt.
Anh ta nhẹ nhàng vào phòng đánh thức Dạ Âu Thần, sau đó giúp anh rửa mặt thay đồ.
Anh ta không nhịn được lên tiếng: “Cậu Dạ, cô Thẩm...”
Nhắc tới người phụ nữ kia thì Dạ Âu Thần không vui nhíu mày, hơi thở trên người lạnh lẽo.
“Cậu Dạ, không phải tôi cố ý nhắc tới cô ấy, mà là cô ấy..” Lang An nói không được nữa, bất chấp tất cả: “Cậu Dạ