Tay của người đàn ông vừa bị hất ra, khi vẫn chưa từ bỏ ý định muốn dán lên, lại có người tóm chặt cổ áo lôi về phía sau.
Xảy ra chuyện gì? Trong lúc suy nghĩ, người đàn ông cảm thấy nhiệt độ quanh người bất chợt giảm xuống, ánh mắt sắc bén như đao rơi trên người anh ta, đó là một người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Bên trong quán bar xa hoa trụy lạc, mỗi người đều hòa nhập với bầu không khí nơi này, nhưng anh thì khác.
Chỉ ngồi ở nơi đó, mỗi ánh nhìn đều bộc lộ kiêu ngạo của anh, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng và khí chất mạnh mẽ tự tạo thành một thế giới, tất cả những gì bên ngoài đều không cách nào hòa nhập vào nó.
“Anh muốn làm gì với cô ấy?” Lang An níu lấy cổ áo người đàn ông kia hỏi.
“Xin lỗi!” Sau khi người đàn ông hoàn hồn thì lập tức xin lỗi, mặc dù đối phương ngồi trên xe lăn, nhưng vừa nhìn khí chất trên người đã biết không phải người bình thường, hơn nữa người đàn ông đang nắm chặt lấy mình này, thế mà anh ta không hề có sức chống cự, điều này chứng tỏ cái gì?
Ra ngoài xã hội lâu như vậy, anh ta không phải người không biết thức thời.
“Tôi không biết cô ấy có bạn, xin lỗi, xin thả tôi đi.”
Dạ Âu Thần không nói chuyện, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sắc bén rơi xuống tay anh ta.
“Bàn tay nào động vào cô ta?”
Người đàn ông run rẩy đứng nguyên tại chỗ, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng tựa như một ngọn núi lớn vô hình đè lên vai anh ta, khiến anh ta bất giác trở nên khúm núm, từ từ giơ tay phải lên.
“Phế bỏ.”
Lời nói bình tĩnh nổ tung trong tiếng nhạc, giống như một quả bom rơi xuống.
Người đàn ông chợt biến sắc, hàm răng run rẩy: “Tôi tôi tôi tôi thật sự không cố ý chạm vào cô ấy, tôi không biết... thưa ngài, mong ngài giơ cao đánh khẽ!"
Còn chưa dứt lời, lập tức có mấy người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm tiến lên nắm chặt lấy anh ta.
Người đàn ông chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, sợ hãi ngã oặt trên mặt đất.
Nhưng vào lúc này, sự việc lại có chút thay đổi.
Thẩm Cửu vừa rồi nằm sấp trên quầy bar không nhúc nhích, lúc này đột nhiên đứng dậy, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn loạng chà loạng choạng đi về phía Dạ Âu Thần.
“Anh!”
Cô đi đến trước mặt Dạ Âu Thần, giơ ngón trỏ chỉ vào anh.
Nét mặt Dạ Âu Thần không thay đổi, bình tĩnh nhìn cô.
Khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ, đôi mắt lạnh lẽo mang theo hơi say, trở nên mềm mại đáng yêu hơn, cánh môi phơn phớt hồng còn vương hơi rượu, mái tóc dài mềm mại đen nhánh rủ xuống hai bờ vai cô, gần như che đi quá nửa khuôn mặt. Cảnh tượng như vậy dường như trang điểm lên khuôn mặt vốn không son phấn của cô, nhưng lại khiến nó trở nên tự nhiên thoải mái hơn.
Dạ Âu Thần hơi thất thần, dường như cũng bị đôi mắt quyến rũ của cô hút hồn.
“Anh dựa vào cái gì... quản chuyện của tôi!” Thẩm Cửu chỉ vào Dạ Âu Thần tức giận nói.
Nhưng cô đã uống nhiều rượu, cơ thể mềm nhũn, sức lực nói chuyện cũng không đủ, trái lại mang theo quyến rũ nũng nịu của con gái.
Thuộc hạ bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khiếp sợ suýt rớt mất cằm.
Người phụ nữ này lại dám chỉ thẳng vào mặt Dạ Âu Thần, hỏi anh dựa vào cái gì quản chuyện của cô?
“Nói chuyện đi! Tôi đang hỏi anh đấy!” Thẩm Cửu thấy anh vẫn im lặng ngồi như vậy, lại tiến về phía trước một bước, bước chân lảo đảo ngã xuống người Dạ Âu Thần.
“Cậu Dạ!” Lang An trừng to hai mắt, căng thẳng kêu lên.
Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ ngã vào mình, chỉ cần anh khẽ cử động tay thì có thể tránh được.
Nhưng kết quả tránh thoát chính là cô ngã xuống sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo, không tránh thì cô sẽ nhào vào ngực anh ngay trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy...
Rầm!
Các thuộc hạ trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này.
Bọn họ không nhìn nhầm chứ? Vậy mà cậu Dạ...
Dạ Âu Thần có cử động, nhưng là anh giơ tay giúp cô, tư thế ngã xuống của Thẩm Cửu không thích hợp, đầu suýt nữa dập vào lan can xe lăn của anh.
Mắt thấy sắp dập vào rồi, tay Dạ Âu Thần chợt nhúc nhích, bắt lấy cánh tay khác của