Trên đường phố.
Thẩm Cửu chẳng có mục đích nặng nề bước về phía trước, nét mặt của cô mơ màng, khóe mắt đỏ au, nước mắt dường như đã ngưng kết lại trong hốc mắt cô, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Túi trong tay cô vì bị nắm chặt mà thay đổi hình dạng, càng lộ rõ chất lượng rẻ tiền.
Rầm!
Không biết là ai chạy nhanh va vào cô, cả người Thẩm Cửu ngã ngồi trên mặt đất, túi bị quăng hỏng, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.
Người va vào cô lúng túng đứng tại chỗ: “Xin lỗi! Cô không sao chứ?”
Thẩm Cửu ngồi đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Người va cô ngã vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ giúp cô, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay cô: “Xin lỗi, tôi còn có chuyện, thật sự rất xin lỗi, đồ đều ở trong này.”
Người kia sau khi trả đồ cho Thẩm Cửu thì nhanh chóng đứng dậy chạy mất.
Trong tay Thẩm Cửu đều là đồ vật mà anh ta nhặt giúp cô, túi ở bên cạnh đã rách nát, không thể đựng đồ được nữa.
Thẩm Cửu cúi đầu, tầm mắt rũ xuống khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, lát sau bỗng nhiên cô nở một nụ cười trầm thấp.
Người đi đường vội vã tránh đi, không dám bước lên trước.
Có thứ gì đó từ trên mặt cô lộp độp rơi xuống, đập vào mu bàn tay cô, rất nhanh đã thấm ướt ống tay áo của cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Cửu khóc đủ rồi mới giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy nhặt chiếc túi đã hỏng ở bên cạnh kia, đặt từng thứ từng thứ vào bên trong, sau đó cuộn túi phòng ngừa đồ vật rơi ra ngoài, lại đứng dậy như không có chuyện gì mà đi về phía trước.
Vốn dĩ, cô muốn về nhà lấy tiền tích góp mà mấy năm nay cô chậm rãi để dành được đi đến cửa hàng quần áo mua hai bộ, tránh cho lúc nào cũng bị Dạ Âu Thần chế giễu, thật không ngờ tiền tích góp không cánh mà bay, ngay cả mẹ của cô cũng đuổi cô ra khỏi nhà.
Đó chính là... mẹ ruột sinh ra cô.
Nhưng vậy mà bà ta lại... đuổi cô ra ngoài.
Có đôi khi Thẩm Cửu nghĩ, rốt cuộc cô có phải là con ruột hay không, vì sao từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em gái hơn cô rất nhiều? Cô không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, từ nhỏ đã rất cố gắng, rất nghe lời ba mẹ, vì thể hiện mình là một đứa bé ngoan ngoãn, nên từ trước đến giờ ba mẹ nói gì cô đều không cãi lại.
Bảo cô thay Thẩm Nhã gả vào nhà họ Dạ, cô cũng nghe theo, thật không ngờ...
Đã như thế rồi, vậy mà cái gì cũng không thay đổi được.
Thẩm Cửu à Thẩm Cửu, mày đúng thật là trò cười...
Đêm đã khuya.
Một mình Dạ Âu Thần ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn sáng choang bên ngoài, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của bản thân anh. Trước đây vào lúc này, người phụ nữ ngu ngốc kia sẽ đi ra từ trong phòng tắm, sau đó bận rộn trên giường nhỏ của mình một lúc lâu mới nằm xuống ngủ, nhưng hôm nay...
Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày, nhìn về phía chiếc giường nhỏ trong góc phòng ngủ.
Chăn mền gấp gọn gàng, một bóng người cũng không có.
Người phụ nữ kia... hình như sau khi tan làm trở về thì đi ra ngoài một chuyến, bây giờ vẫn chưa về.
Dạ Âu Thần giơ tay thoáng nhìn đồng hồ.
Đã sắp mười một giờ rồi.
Chết tiệt, cô định cả đêm không về sao?
Đúng lúc Lang An đi đến, cung kính lên tiếng nói với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, nếu như không còn dặn dò khác thì tôi đi về trước.”
“Đợi đã.” Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động, ra hiệu anh ta lại gần.
Lang An bước lên trước: “Cậu Dạ?”
“Người phụ nữ kia đâu?”
Lúc đầu Lang An chưa nhận ra Dạ Âu Thần hỏi người phụ nào, còn tưởng rằng người anh hỏi là người phụ nữ lúc trước có một đêm xuân cùng anh, gãi đầu nói: “Cậu Dạ, truyện hay này tôi đã phái thêm người đến bệnh viện kia rồi, gần đây không điều tra thấy có người phụ nữ độc thân nào đến bệnh viện làm kiểm tra. Cậu Dạ, nói một câu đáng đánh, ngài sẽ không phải... ngủ cùng với phụ nữ đã có chồng rồi chứ?”
Nghe đến đó, cơn giận của Dạ Âu Thần lập tức tăng vọt, bàn tay lặng lẽ nắm chặt: