"Không.
Người của Vương què không dám báo cảnh sát.
Hắc đạo có quy củ của hắc đạo, có chuyện gì cũng sẽ tự mình giải quyết.
Nếu không sẽ không thể đứng vững được.
Nghe nói em đã đánh cho đám người của lão ngã ngựa, anh nghĩ bọn họ cần có thời gian để củng cố lại.
Em đang ở đâu, anh đến đón".
Đậu Diệc Phồn nhận được điện thoại của cô, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, cả đêm qua anh lo lắng cho cô, không thể ngủ được.
Tiểu Ốc nói đi nhiều người sẽ gây sự chú ý nên sẽ chia nhau tự về.
Rốt cuộc tâm trạng cũng được thả lỏng, điện thoại di động đã được bật lên.
Sau đó cô mua mũ, kính, chào hai người kia, gọi một chiếc tắc xi, trở về biệt thự của Đậu Diệc Phồn.
Cô vừa về tới biệt thự, Đậu Diệc Phồn cùng Vương Triệu Quân ra đón.
Đậu Diệc Phồn đi tới ôm cổ cô: "Tiểu Ốc, thật may là em không sao".
"Diệc Phồn, thật xin lỗi đã để cho anh phải lo lắng".
Một lúc lâu sau Đậu Diệc Phồn mới buông cô ra.
Ba người vào nhà, Tiểu Ốc ngồi cạnh Đậu Diệc Phồn, người giúp việc bưng lên điểm tâm.
Tối qua thiếu gia lo lắng không chỉ không ngủ, mà còn không ăn uống gì, Tiểu Ốc cũng không ăn gì.
Hai người cùng ăn bánh uống trà.
Vương Triệu Quân ngồi ở bên cạnh nhận được điện thoại, chờ bọn họ ăn xong mới nói với Tiểu Ốc: "Ông Đậu mới vừa gọi điện thoại tới, bảo tôi chuyển lời cho cô, công việc ngày hôm qua rất tốt, rất ra dáng con