"Tiểu Ốc, em đi theo anh có được không?"
"Có ý gì?" Tiểu Ốc tưởng mình nghe nhầm, anh ta muốn dẫn mình bỏ trốn sao?
"Không cần cưới Đậu Diệc Phồn, nếu em muốn lập gia đình thì lấy anh đi! Anh sẽ cưới em!".
Anh không nói đùa, nếu cô muốn cưới, anh hy vọng mình là chú rể.
Những vấn đề khác đều không phải là vấn đề, cô bị người khác ngủ qua, hoặc không còn yêu anh đều không phải là vấn đề, anh chỉ muốn dắt tay cô, cùng cô đi qua nửa đời sau.
"Anh đang nói với tôi sao? Tôi không nghe nhầm chứ? Tôi là Kim Tiểu Ốc đấy".
Tiểu Ốc kinh ngạc nhìn anh ta, chắc vì cái mặt nạ đắp trên mặt cô làm anh ta không nhận ra cô.
Chắc anh ta nhận nhầm người, cầu hôn cô? Không thể nào!
"Anh biết rõ em là ai, anh rất rõ, không cưới cậu ta được không, căn bản em không yêu cậu ta, người em yêu là anh".
Mộc Trạch Khải bắt lấy tay cô, nội tâm đang gào thét, anh thừa nhận anh sự thật yêu cô gái này.
Tiểu Ốc thấy đã hơn nửa đêm, chắc anh ta bị mộng du hoặc đang trêu đùa cô: "Anh trai, anh bị trúng gió à? Tôi có yêu anh ấy hay không không liên quan gì tới anh, trước kia tôi thích anh, nhưng hiện tại không thích, được chứ?"
"Gạt người, vậy tại sao em lại đi cứu anh?"
"Báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ,