"Cô vào đi sẽ biết".
Giám thị dừng lại, chỉ cô tự vào phòng.
Tiểu Ốc nghi ngờ, đi thằng vào phòng.
Trong phòng có một người đàn ông ngồi chờ sẵn, anh ta ngẩng đầu lên, bộ mặt phớt tỉnh, hoài niệm nói với cô: "Đã lâu không gặp".
"Huấn luyện viên Vương? Làm sao anh lại ở đây?" Tiểu Ốc nhíu mày, anh ta không phải là người của Đậu gia sao? Tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ cũng bị bắt? Nhưng tại sao đơn độc gặp mình, chẳng lẽ…
Thấy trên mặt cô biểu hiện từ kinh ngạc đến tỉnh ngộ, Vương Triệu Quân gật đầu một cái, giơ tay ra: "Một lần nữa tôi xin tự giới thiệu, tôi là cảnh sát cao cấp của Tổ Trọng Án , cô có thể gọi tôi là cảnh sát Vương".
"Cảnh sát Vương? Huấn luyện viên lại là cảnh sát? Thú vị".
Tiểu Ốc ngồi xuống đối diện với anh ta, lúc đầu cô còn vui mừng khi gặp lại người quen cũ, giờ thì tan biến hết.
Nếu cô đoán không sai, có lẽ vụ tai nạn xe cô là do anh ta tố cáo.
"Tôi gọi cô đến đây là có chuyện cần cô giúp một tay".
"Cần tôi giúp? Tôi là phạm nhân, anh là cảnh sát, cần tôi giúp? Anh đùa đấy à?" Tiểu Ốc lơ đễnh.
"Cô đã nghe nói về Liêu Vĩnh Hoa chưa?"
Tiểu Ốc gật đầu: "Chính là Liêu Bàn Tử? Mấy ngày trước vợ của hắn là Hoa tỷ được phân đến phòng giam của tôi, chỗ ngủ đối diện với chỗ tôi, nhưng việc này thì có quan hệ gì đến