Họ bị dẫn tới một khoang thuyền chật chội, trong đó đã có hai ba người đang đợi để cùng họ trốn sang Hồng Kông.
Hoa tỷ nộp 4 vạn, hai người bọn họ mỗi người mất phí hai vạn.
Tìm một nơi có thể duỗi chân ra hai người ngồi xuống.
Hoa tỷ thở dài ai oán nói:
“Chỗ này vừa thối vừa nhỏ, thật ghê tởm.”
“Hoa tỷ, tại sao chúng ta phải tới Hồng Kông mà không phải một nơi khác?”
Hoa tỷ cũng rất ghét việc phải xa nhà:
“Có thể nhưng vũ khí ở Hồng Kông vẫn là tốt nhất.
Tuy nhiên bọn họ có một quy tắc ngầm bất di bất dịch đó là chỉ giao hàng tại Hồng Kông mà không đưa hàng tới đại lục.”
Kim Tiểu Ốc gật đầu, không dám hỏi tiếp sợ sẽ khiến người khác hoài nghi.
Ba bốn giờ sáng thì tàu cập cảng Hồng Kông, thủy thủ tàu tuy tay mở cửa thùng hàng nhưng mắt vẫn quan sát bốn phía, khi xác định không có cảnh sát lập tức gọi bọn họ.
“Mau.
Lên bờ đi.”
Mọi người đang núp ở trong thuyền liền vội vàng mặc áo chạy ra.
Ban đêm gió ở Hồng Kông thổi rất mạnh, làm tóc Kim Tiểu Ốc rối hết cả lên.
Hoa tỷ rất có kinh nghiệm lôi kéo cô chạy như điên.
Cách xa bến tàu sẽ an toàn hơn vì ở gần đay thường có mai phục hoặc đột kích kiểm tra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa