Một thời gian dài không uống rượu lại vội vàng uống nên cô bị sặc phải ho khan một lúc mới hết.
“Rượu không phải uống như vậy.
Có hay không muốn anh đây dạy cô em cách uống?”
Một tên đàn ông trung niên không sợ chết tiến tới bên Kim Tiểu Ốc nói:
“Cút.”
Kim Tiểu Ốc nói xong cũng không có nhìn hắn.
“Đừng có như vậy chứ”
Tên đàn ông kia nghĩ thầm, cô bé này vẫn còn rất non nớt nhưng ta thích, liền đem bàn tay khoác lên vai Kim Tiểu Ốc.
Đậu hũ của Kim Tiểu Ốc há có thể tùy tiện ăn.
Cô hơi nghiêng người, tay phải cầm ly rượu, tay trái dùng lực trực tiếp đem tên đàn ông thối kia ném qua vai.
Sau đó nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
“Có muốn chơi tiếp nữa không?”
Tên đàn ông kia cũng là kẻ ăn chơi quen, thật lâu không có bị đánh cho mất hết mặt mũi như vậy.
Hắn hầm hừ đứng lên nói:
“Mày có gan thì chớ đi.
Giờ tao đi gọi người rồi cho mày biết tay.”
“Ý của ông là hi vọng tôi hiện tại đem ông đánh cho không bò dậy nổi sao? Vậy thì rất hân hạnh.”
Kim Tiểu Ốc nói xong lười biếng đứng dậy, đi về phía tên đàn ông kia.
Nếu như hôm nay anh không vừa vặn đi qua thì rất có thể sẽ không nhìn thấy cô.
May sao đúng lúc cảm