Kim Tiểu Ốc thấy kia cô gái kia rất ngạo mạn, ngẩng đầu lên thì thấy bộ dáng xem thường của cô ta, nên cũng không thèm chào hỏi, dứt khoát dựa vào lồng ngực Lữ Trị, giả bộ đùa dai, dùng âm thanh mềm nhũn nói.
“A Trị, em mệt mỏi, người ta muốn nghỉ ngơi.”
Lữ Trị rất hưởng thụ sự dịu dàng của cô trong giờ phút này.
Nói với Lan Khê một câu chúng tôi đi trước rồi ôm Kim Tiểu Ốc rời đi.
“Về sau nếu như muốn đặt chân ở thành phố này thì em không nên đắc tội cô ta, cô ta chính là con gái của tỉnh trưởng.
Tuy nhiên nếu em ở cạnh tôi, thì cô ta sẽ chẳng là gì hết.”
“Đối tượng kết hôn của anh?”
Kim Tiểu Ốc rất nhanh hiểu rõ, sợ rằng chỉ là cô gái kia tự mình đa tình đi.
“Đấy là do cô ta tự suy diễn.”
Mà anh chưa bao giờ thừa nhận qua.
Nếu không phải nể mặt anh trai cô ta thì với dáng vẻ luôn vênh váo tự đắc sai khiến người bên cạnh kia, khẳng định đã sớm bị anh đá bay cách xa mười mét.
Đừng nói là Lan Khê, ngay cả thiên kim tỉnh trưởng anh cũng không để vào mắt.
Còn nếu là những thứ anh đã muốn thì sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay.
“Vậy tôi là cái gì? Tình nhân? Bạn gái? Đồ chơi?”
Kim Tiểu Ốc thật sự không hiểu trong lòng anh cô có vị trí như thế nào, tại sao anh ta lại mua mình.
“Bạn gái.”
“Nhưng tôi không có đáp ứng