Lữ Trị kéo cô đi về phía phi trường, bên ngoài đã có xe đợi sẵn, phía trước và sau đều có xe hộ tống .
Đối với sự việc này, Kim Tiểu Ốc chỉ có thể dùng hai từ để hình dung
“Khoa trương.”
“Tôi thích như vậy đấy.”
Lữ Trị cũng không có tức giận, là người nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả nước, an toàn của anh đối với nhiều người mà nói rất quan trọng, cho nên công việc bảo vệ an toàn phải được đặt lên hàng đầu.
Không chỉ là nhằm đề phòng bọn lưu manh mà trên hết là tránh tai mắt của giới truyền thông.
Chỉ cần anh hắt hơi một cái thôi là ngay ngày hôm sau báo chí đã đưa tin lung tung khiến cho cổ phiếu tập đoàn rớt giá.
Vì vậy để tránh không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng như không để mấy mươi nghìn công nhân phải mất việc thì vẫn cứ phải lo liệu trước.
bởi hắn khỏe mạnh cũng có nghĩa là công nhân ở đây có công việc, có cơm ăn.
“Hừ”
Kim Tiểu Ốc tức giận hừ một tiếng.
Lữ Trị cũng không có vội vã về nhà mà đem Kim Tiểu Ốc tới một nhà hàng lâu đời ở Nam Châu.
Phòng ăn của nhà hàng này rất rộng, nó được trang hoàng giống như một cung đình trung hoa thu nhỏ.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn hết là nhà hàng này mặc dù nằm ở trung tâm mua sắm nổi tiếng nhưng lại hết sức yên tĩnh.
Thời điểm này