“Được” Tiểu Ốc nói xong, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch rời khỏi Lữ Trị.
Phòng ăn tất cả đều là người của Lữ Trị, Tiểu Ốc không thể nào chạy trốn.
Sau khi lên xe cô cũng bị canh chừng nghiêm ngặt nên việc chạy trốn còn khó hơn lên trời.
Vừa đến nơi, Tiểu Ốc đã bị lực lượng cảnh vệ trước mắt dọa sợ.
Chỉ một cái biệt thự mà thậm chí có ba mươi mấy hộ vệ, hơn nữa, thân thủ mọi người đều không kém.
Như vậy làm sao cô chạy đi?
Sau bữa ăn tối, thừa dịp Lữ Trị ở thư phòng, Tiểu Ốc lấy cớ muốn đi ra ngoài mua đồ dùng cá nhân, mà người giúp việc lại không dám lên quấy rầy Lữ Trị đang làm việc nên kêu hai hộ vệ theo cô đi mua.
Vào cửa hàng, Tiểu Ốc chạy thẳng tới tầng lầu tương đối cao.
Hai hộ vệ luôn đi theo sau cô, một tấc cũng không rời, bởi cô chính là người yêu tổng giám đốc, ngộ nhỡ bị lạc mất thì bọn họ chịu không nổi.
Tiểu Ốc không có nhiều thời gian, đi dạo lâu sẽ khiến Lữ Trị hoài nghi.
Lầu sáu chỉ có trang phục dành cho nam nên Tiểu Ốc kêu nhân viên đem tất cả quần áo phù hợp với Lữ Trị gói lại, nhưng không cần đưa đến tận nhà mà trực tiếp kêu hai hộ vệ xách theo.
Dù sao Lữ Trị đã cho cô một tấm thẻ vàng có thể tùy tiện cà, lãng phí thì đáng tiếc, thôi thì để lại cho chính hắn mặc đi!
Từ trong tiệm ra ngoài, Tiểu Ốc lại chọn mấy bộ y phục, đem thẻ vàng đưa cho hộ vệ để bọn họ