Tiểu Ốc quyết định chạy cầu thang vì thang máy trên dưới không có ở cùng bên nên chạy như vậy sẽ nhanh hơn.
Chỉ với vài động tác nhỏ, Tiểu Ốc dễ dàng từ cửa hàng trốn ra ngoài, bước nhanh theo hướng dòng người mà chạy đi.
Từ xa, trong biển người xa xôi, cô vẫn có thể nghe được thanh âm của hai hộ vệ kia truyền đến.
Đi được một lúc, Tiểu Ốc mới phát hiện ra mình đang phải đối mặt với nhiều vấn đề.
Hiện tại trên người cô không có đồng nào, mà tên Lữ Trị kia lại cho rằng cô không dám trốn bởi nơi này là địa bàn của anh, rất dễ dàng bị phát hiện.
Nhưng Kim Tiểu Ốc cô lúc nào thì sợ anh chứ?
Tiểu Ốc tìm người hỏi một chút về vị trí của chỗ đổ rác, rồi tốn hơn một giờ đi bộ tới đó.
Sau khi thay bộ đồ đang mặc trên người, cô bắt đầu lục lọi đống rác.
Cuối cùng cô tìm được vài cái túi vải, cô quyết định dùng mấy cái túi đó đi nhặt ve chai.
Cô nhặt vỏ chai cola, giấy báo hư cũ, chai rượu, kim loại…một thứ cô cũng không có bỏ qua.
Khi trời sắp sáng, Tiểu Ốc đã thu được ba túi phế phẩm.
Cô tay không kéo mấy cái túi vải tới nơi thu mua phế phẩm gần đó.
Cửa tiệm kia hơn tám giờ sáng mới mở cửa nên cô ngồi xuống chợp mắt một chút.
Khi bà chủ vừa mở cửa thì nhìn thấy Tiểu Ốc đang ôm ba cái túi phế phẩm đã được phân loại, nằm trước cửa.
Bà ấy đánh thức cô: "Cô gái, mau tỉnh, đừng nằm trên đất, lạnh lắm”
"Không có sao, bà chủ,