Dưới sự chỉ điểm của bà chủ, Tiểu Ốc tìm được bến xe.
Cô đè thấp cái mũ rồi đi đến đại sảnh mua phiếu.
Đúng như cô nghĩ, Lữ Trị đã lựa chọn hành động, có mấy người bán vé vừa nhìn qua thì giống như đang nghiêm chỉnh làm việc, nhưng thật ra lại luôn quan sát xung quanh.
Đứng ở cuối hàng, Tiểu Ốc cúi đầu, chờ từ từ tới lượt mình.
Khi người bán vé hỏi cô muốn đi đâu thì Tiểu Ốc ngẩn ra, bởi vì cô cũng không biết mình có thể đi đâu.
Dù rằng thành phố là nơi cô lớn lên, nhưng nơi đó cũng quá dễ bị phát hiện nên cũng không ở lại được.
Cô muốn đi Macao tìm Đậu Diệc Phồn, hỏi anh tại sao không tìm cô, nhưng bây giờ cô là đào phạm nên không làm được giấy thông hành qua Hongkong.
Thế giới rộng lớn nhưng cô lại không có đất dung thân.
Suy nghĩ một chút, Tiểu Ốc ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại rồi tùy tiện chỉ đại một chỗ, mở mắt ra thì thấy phía trên viết là thị trấn Thanh Hà.
Tuy trấn này không phải là địa phương phát đạt, nhưng lại khá an tĩnh, vé xe lại rẻ, nên Tiểu Ốc lập tức mua vé.
Tiểu Ốc đi đường rất thuận lợi.
Từ Nam Châu đến Thanh Hà chỉ mất hơn một giờ.
Trong trấn, tiền mướn phòng rất rẻ, chỉ 20 tệ là có thể ở một buổi chiều trong khách sạn nhỏ.
Nhưng Tiểu Ốc chỉ còn lại hơn một trăm một chút, thật sự không nỡ dùng.
Sau khi đi khắp trấn nhỏ, cô cũng tìm được công việc phục vụ trong 1 quán cà phê, một tháng 600 tệ, bao ăn ở.
Mặc dù tính tình cô hơi lạnh nhạt một chút nhưng bộ dạng xinh