"Đối với ngài chỉ là món tiền nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói lại là giải vây, ngài cho tôi số di động, lần sau tôi mời ngài ăn cơm."
Điền Đại Quân sảng khoái cho cô gái số di động của mình, còn cô gái thì mỉm cười cám ơn hắn.
Sải bước đi ra ngoài cửa, trong lúc đợi lái xe, một người bạn của Điền Đại Quân chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Đó không phải là cô gái vừa nãy sao? Thư ký ngươi sao không chở người ta một đoạn?"
"Nhiều chuyện".
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng Điền Đại Quân lại bảo tài xế lái đến trước mặt cô, quay cửa kính xe xuống, hỏi cô gái đang đi bộ: "Cô vì sao không ngồi xe về?"
"Ví tiền của tôi.
.
.
.
.
."
Nhớ tới chuyện lúc nãy, dù là tình hay lý Điền Đại Quân cảm thấy nên giúp cô ấy: "Để tôi tiễn cô về!"
Cô gái cúi đầu nhìn qua những người trên xe nói: "Trên xe của ngài nhiều người, tôi nghĩ là không tiện, lúc này cũng mới giữa trưa, khó có được hôm nay lại là ngày nắng, tôi đi bộ phơi nắng một chút cũng không tồi.
Buổi chiều tôi còn phải đi phỏng vấn, nhà tôi đang ở cũng không xa công ty, thật sự là không cần."
Nghe cô như vậy nói, Điền Đại Quân không miễn cưỡng nữa.
Có lẽ cô thấy trên xe có quá nhiều đàn ông nên xấu hổ.
Hắn kêu tài xế quay cửa sổ xe lên rồi một lần nữa rời đi.
Hắn không biết thật ra cô gái đang dùng cách thả dây dài câu cá lớn.
Cô gái đó không phải là ai khác mà chính là Tiểu Ốc, mất ví tiền là giả, nhưng phỏng vấn cũng là thật.
Lý lịch sơ lược của cô đều là giả, nhưng vẫn cần cái gì đó