Điền Đại Quân suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Đi Thành Tây đi!", bởi hắn phải tìm chỗ nào bí mật để bình dấm chua nhà hắn không phát hiện.
Hai người bọn họ ngồi trong căn phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa.
Tiểu Ốc biểu hiện rất tự nhiên, tuyệt không lúng túng, cầm thực đơn trên tay đưa qua cho hắn, nhỏ nhẹ nói: "Ngài xem một chút muốn ăn cái gì? Tôi mới vừa trở về nước không lâu, cũng không biết cái gì ăn ngon."
Điền Đại Quân rất quen thuộc gọi một bàn lớn các món ăn, nghe cô nói mới trở về nước liền cảm thấy hứng thú hỏi: "Cô lúc trước ở quốc gia nào?"
"Singapore, từ nhỏ cha mẹ tôi đã ly dị, tôi đi theo ba qua Singapore định cư." Trong mắt Tiểu Ốc thoáng hiện lên vẻ u sầu.
"Vậy tại sao trở lại? Singapore không tốt sao?"
"Hai năm trước ba tôi cưới người đàn bà khác, tôi cùng ông ấy cãi nhau.
Cứng rắn đợi hai năm lại cảm thấy thật sự không có ý nghĩa.
Nghĩ trở về nước xem một chút, không ngờ trở lại cũng liền mấy tháng, ngày đó hoàn hảo gặp được ngài giúp đỡ.
Tôi tên là Lục Phi Nhi, còn ngài?" Tiểu Ốc vẻ mặt cảm kích nhìn hắn.
"Tôi họ Điền, tên cũng không dễ nghe, Điền Đại Quân." Hắn cũng được coi là một tay lão luyện chuyên hô mưa gọi gió, dạng con gái nào mà chưa chơi đùa qua.
Nhìn cô gái trước mắt tinh thần phấn chấn lại bồng bột, không những trẻ tuổi mà dung mạo còn xinh đẹp, làm hắn nhất thời có điểm không biết xấu hổ.
Tiểu Ốc cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn cố kêu hắn một