Chiên cũng như vậy, chưng thì trừ cơm gạo nếp ra thì bao bên ngoài chính là lá cây giống lá gói bánh chưng gì đó, mặc dù nướng cũng có vị bạc hà, lấy cá mực cùng vị cay làm hương vị chính, vừa mới bắt đầu ăn thì cảm thấy không quen, nhưng sau một thời gian ăn thì lại cảm thấy thích, bây giờ quay về ăn những món ăn này thì lại thấy không quen.
Mộc Trạch Khải lần này đã có kinh nghiệm, không hỏi trước đây Tiểu Ốc đi đâu, chỉ nói:
“Em đi cẩn thận, nếu cần tiền thì tới tìm anh, anh còn có chút tiền để dành”.
“Không cần.”
Chí phí sinh hoạt tự cô có thể kiếm được, tiết kiệm một chút là được rồi, dù sao Mộc Trạch Khải hiện tại cũng không phải là đại thiếu gia nhà giàu nữa rồi, mỗi một đồng tiền đều do anh ta cực khổ kiếm được.
Gặp lại Kim Tiểu Ốc trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng Mộc Trạch Khải hết sức quý trọng.
Có đôi lúc anh suy nghĩ, nếu như trước kia có thể sớm hiểu rõ được trái tim mình, không để Tiểu Ốc trở thành người phụ nữ của kẻ khác, vậy thì tốt biết mấy.
Tiểu Ốc sẽ mang theo tâm hồn trong sáng, thuần khiết nhất, một lòng một dạ cùng anh chung sống, nhưng mà hôm nay coi như hết hi vọng, cảm thấy trong lòng tràn đầy hối hận, vẫn là bỏ lỡ mất rồi…
Kim Tiểu Ốc tan việc trở về nhà chưa tới mấy phút, thì Điền Đại Quân đã tới, ngồi trong xe gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô về nhà chưa, lão ta đang đợi ở dưới lầu.
Kim Tiêu Ốc dọn dẹp trong nhà một tí, đổi bộ quần áo