Vừa nghĩ tới Kim Tiểu Ốc mặc bộ đồ ngủ ren này trên người, nằm ở trên giường, hắn cơ hồ là muốn chảy máu mũi.
Dáng người của Tiểu Ốc rất đẹp, nhìn xuyên thấu từ trên xuống dưới nhất định là rất hấp dẫn.
Kể từ sau khi nhìn thấy Kim Tiểu Ốc, trong đầu hắn chẳng biết tại sao lại luôn xuất hiên một số hình ảnh ướt át.
Chờ Kim Tiểu Ốc đi ra khỏi phòng bếp thì Điền Đại Quân đã ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sôfa, mặt không chút thay đổi gì xem chương trình tin tức trên tivi.
“Anh Điền, đến đây ăn cơm thôi.
Nếm thử thức ăn em làm đi, món cơm gà Hải Nam đó.
Đây tuy nói là cơm gà Hải Nam nhưng vẫn là mang hương vị của Singapore, món này được xem là quốc thực của đất nước Singapore đó”.
Kim Tiểu Ốc bưng ra 2 chén cơm gà thơm ngào ngạt, sau đó mới sắp sếp lại đĩa thịt gà, còn có rau cải xanh, hột điều rán, bày biện có lẽ không được đẹp mắt nhưng mà nhìn qua rất ấm áp, có cảm giác gia đình, còn một chai rượu nho không quá nổi tiếng.
Điền Đại Quân ăn rất ngon lành, ngày xưa cả một bàn tiệc xa hoa nhưng hắn không ăn ngon như thế này, không chỉ vì đồ ăn ngon mà còn trước mắt có mỹ nhân tươi cười dịu dàng làm động lòng người, nên khẩu vị càng thêm lớn.
Cơm nước xong không khỏi thở dài: “Đã lâu không có một bữa ăn ngon như vậy rồi”.
“Gạt người”.
Tiểu Ốc tươi cười, bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Điền Đại Quân nhìn mặt Kim Tiểu Ốc cười to, nói: “Là thật, nhà hàng bên ngoài làm món ăn dù có đẹp mắt nhưng hương vị không ngon.”
“Vậy bà