Kim Tiểu Ốc quay về phòng tắm rửa một chút, tinh thần sảng khoái đi ra, gọi điện thoại cho Lữ Trị, cười hớ hớ nói: “Tôi có chút thích anh!”
Không đợi Lữ Trị cao hứng, Tiểu Ốc lại nói tiếp: “Thật ra tôi thích tiền của anh, như vậy không có việc gì sao?”
“Chỉ cần em thích, không sao cả, việc em thích tiền của tôi so với việc em không thích tôi thì tốt hơn nhiều, người khác cho em, chưa hẳn là em thích.
”
Tiểu Ốc nghĩ muốn kiếm tiền thì có rất nhiều phương pháp, người khác nguyện ý cho cô cũng rất nhiều, Mộc Trạch Khải là một ví dụ.
Đơn phương thích anh ta, như vậy vẫn tốt hơn.
“Miệng lưỡi trơn tru, phòng tổng thống của anh tôi không có tiền trả, coi như tôi nợ anh một phần ân tình này, tôi bây giờ là một công dân bình thường, lại không có bằng cấp, một tháng tiền lương cũng không đủ trả tiền phòng này một đêm.
Tiền tiêu vặt coi như tôi mượn anh, về sau sẽ trả lại.
”
Cô cũng không cảm thấy nhận tiền của đàn ông là chuyện hiển nhiên, cho dù Lữ Trị có tiền thì tiền đó cũng không phải từ trên trời rơi xuống, mà là tiền anh ta vất vả kiếm được, phần ân tình này cô sẽ ghi nhớ, về sau nếu Lữ Trị cần gì ở cô, cô nhất định sẽ hỗ trợ tối đa.
Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Ốc đi dạo trên đường không có mục đích, ngẫu nhiên nhìn thấy đồ vật nhỏ xinh xắn nên dừng lại mua, lại nghĩ Đậu Diệc Phồn cũng thích ăn khuya nên Tiểu Ốc đi dọc theo các quầy bán đồ ăn ở các chỗ gần đó tìm nhưng một ngày đi tìm không có thu hoạch.
Ngày hôm sau buổi sáng vì để tìm được Đậu Diệc Phồn, Tiểu Ốc còn cố ý đi tới một vài cái sòng bạc, đều không có tin tức gì, buổi tối Tiểu Ốc lại đi tới một số quán bar để tìm nhưng ngay cả bóng dáng