“Anh thường đến đây phải không?”
“Thỉnh thoảng.
”
“Tôi thấy anh có vẻ như rất quen thuộc nơi này.
”
“Thật nhàm chán, kỳ thật thì cũng không có gì.
Có đôi khi muốn uống rượu phải đi Bắc Kinh, xa một chút thì đến Paris, muốn đi dạo phố thì tới Hồng Kông, xa một chút chắc phải đi NewYork.
Muốn ăn điểm tâm, thì đi Quảng Đông, ăn món ăn ngon thì tới Hàn Quốc, nhưng tôi ghét Nhật Bản”.
Lữ Trị hời hợt trả lời, nhưng kỳ thật đối với người quen thuộc thì anh rất hay trò chuyện nhiều.
“Tôi cũng không thích Nhật Bản, vậy nếu anh muốn đi xem xiếc thú, chẳng lẽ phải chạy đến đoàn xiếc thú Mặt Trời hả?”
“Không, trước mắt tôi không phải được xem rồi sao?” Lữ Trị cười xấu xa.
“Được lắm! Anh ngứa da có phải không?” Tiểu Ốc đưa tay nhéo thiệt mạnh vào bên hông Lữ Trị.
Lữ Trị không trốn: “Đánh là thương, mắng là yêu, tôi có đau cũng vui vẻ.
”
“Hừ! Đi thôi.
” Tiểu Ốc bỏ cuộc anh ta thật sự không biết đau, bụng đói kêu ùng ục, Tiểu Ốc lôi kéo Lữ Trị đi về phía cửa.
“Chờ một chút, cái này cho em, Macao gió lớn lắm.
”
Lữ Trị giống như làm ảo thuật, từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa cho Tiểu Ốc quàng lên cổ.
“Thật đẹp.
”
“Vậy em muốn làm bạn gái của tôi hay không?”
“Tôi không phải đã là bạn gái của anh rồi hay sao?” Bình thường anh ta rất bá đạo, khi nào thì để ý đến cô có đồng ý hay không?
“Đây chính là em nói nha, không được đổi ý, nói lại lần nữa đi, tôi ghi âm lại lời nói này, để về sau em không thể nào đổi ý được.
”
Lữ Trị