Ông chủ cửa tiệm thấy bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm tủ kính, vốn cũng không để ý, quay vào mới tình phát hiện cô bé kia chính là cô gái trong bức ảnh, nhìn Tiểu Ốc nở nụ cười:
“Xin chào, cô chính là cô gái trong bức ảnh!”
Tiểu Ốc gật đầu, hốc mắt bắt đầu đỏ lên nói: “Ông chủ bức ảnh này làm sao lại ở đây?”
Cô nhớ rõ lúc cô cùng Đậu Diệc Phồn làm đám cưới không có công khai ra ngoài, thậm chí hôn lễ tổ chức cũng vội vàng, cô còn chưa kịp chụp ảnh vào ngày cưới, thì đã bị bắt đi.
“Là một vị khách hàng không muốn lộ quý danh yêu cầu làm.
”
“Vị khách hàng kia ở đâu? Là người con trai trong bức tranh này sao?”
Ông chủ cửa tiệm lắc đầu: “Không phải, anh ta nói mấy ngày nữa sẽ đến lấy, nhưng mà đã gần một tháng rồi, có thể là anh ta gặp phải chuyện gì đó nên chậm trễ, tôi nhìn bức ảnh này đẹp nên lấy ra treo lên tủ kính để mọi người thưởng thức.
”
“Ra là vậy! Vậy ông chủ có thể bán cho tôi được không?” Tiểu Ốc hỏi.
“Điều này e rằng khng được, vị khách kia đã thanh toán một nửa tiền đặt cọc rồi, nói chờ anh ta đến lấy, nếu không cô có thể lưu số điện thoại di động, chờ anh ta đến lấy, tôi giúp cô hỏi xem anh ta có đồng ý không.
”
“Không cần, cảm ơn.
” Tiểu Ốc thất vọng xoay người cùng Lữ Trị đi ra ngoài.
Lữ Trị nhìn vẻ mặt Tiểu Ốc rất thất vọng, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn hỏi