Ăn đến khi no bụng, tâm tình Tiểu Ốc có chút bình phục lại, bắt đầu đối với Lữ Trị nói thẳng thắn:
“Kỳ thật lo lắng của anh là dư thừa, bởi vì thật ra tôi là một người máu lạnh, tôi không yêu anh ta, trước đó tôi đã bỏ ra mười sáu mười bảy năm để đi yêu một người, nhưng cái người kia lại chán ghét tôi, vì muốn thoát khỏi tôi, không tiếc chuốc rượu cho tôi say rồi đem cho người đàn ông khác hưởng thụ, nhưng thật không ngờ là tôi có thể trốn thoát được, nhưng là anh ta tính toán sai một chút, bởi vì lúc đó tôi đi nhầm phòng, nằm trên giường của anh.
Còn thời điểm bắt đầu với Đậu mỹ nhân, thì tôi không thương anh ta, cho tới bây giờ cũng không có.
Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh ta, vì nếu không có anh ta, thì không có tôi hiện tại, tôi mang theo lòng biết ơn mới cùng anh ta đám cưới, khi đó tôi không thể về nhà, là anh ta chiếu cố tôi, không có yêu, nhưng dần dần cũng nảy sinh tình cảm, anh ta giống như người thân của tôi, tôi rất biết ơn cho nên chọn kết hôn với anh ta, nhưng mà không ngờ cái tên đáng ghét kia lại tới phá hủy hôn lễ của tôi, làm cho tôi bị tuyên án mười một năm tù, lúc ngồi tù tôi cũng không hiểu vì sao Đậu Diệc Phồn không tới thăm tôi, giống như xem là tôi đã biến mất khỏi thế giới này vậy, ba của anh