Tiểu Ốc không ở vị trí số một, nhưng cũng không phải là kém nhất.
Cô không phải trụ cột, cũng không đứng kế cuối.
Thật ra như vậy là tốt nhất, không dễ dàng đưa tới họa sát thân.
Bởi nếu quá nổi trội sẽ dễ dàng bị người ghen tỵ ,sẽ bị người đánh hoặc là ám sát.
Nơi này là Macao, là Thiên đường cũng là địa ngục.
Đối với người thắng tiền mà nói là mùa xuân hi vọng, còn đối với người thua tiền thì là mùa đông tuyệt vọng.
Chúng ta có thể ở chỗ này cả đêm phất lên rất nhanh, nhưng cũng có thể liền quần cụt cũng không có.
Nhìn nơi này mỗi ngày trình diễn các màn đại hỉ đại bi, Tiểu Ốc dần dần có chút chết lặng.
Cô không thích nơi này, quá nhiều việc chém giết, mỗi ngày cứ luân phiên trình diễn, vay lãi suất cao rồi bị chém tay chặt chân, chỗ nào cũng có.
Ban đêm nếu ra cửa cũng phải đặc biệt cẩn thận, vì đạt được tiền đánh bạc mà nhiều người bí quá làm liều, nạn cướp bóc vào ban đêm đặc biệt nhiều hơn.
Tiểu Ốc cứ như vậy mà trải qua ngày.
Mới vừa ứng phó xong một khách quen, Tiểu Ốc từ trong sòng bạc đi ra, cô nghĩ muốn hít thở một chút không khí mới mẻ.
Lối đi bộ rất an tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét ở bên tai, bây giờ đã là tháng tư, Tiểu Ốc cởi bỏ giày cao gót cầm ở trong tay, nhắm mắt lại mà đi, cô đi rất chậm.
Tiểu Ốc yêu thích nhất là mỗi lúc trời tối sau khi tan việc, đi bộ sát vách phố, tìm một cửa hàng nhỏ để ăn khuya, mực viên