“Cô? Múa kiếm là vũ điệu có độ khó cao." Những diễn viên vũ điệu kia đối với Tiểu Ốc xì mũi coi thường.
Cô ta biết biên soạn một ít vũ điệu thì có thể nhảy được sao? Họ là những người trong nghề, còn không thể nhảy tốt được.
Đây lại là màn trình diễn mà Lưu Ngũ Gia cố ý muốn xem .
“Vậy các cô còn có biện pháp khác sao? Yên tâm, nếu thất bại tự tôi sẽ chịu trách nhiệm." Tiểu Ốc nếu đã bày ra việc diễn viên đó ngã bệnh thì đã sớm chuẩn bị tốt.
Gần đây cô có lén luyện tập, hơn nữa cô lại có thân thủ tốt, múa kiếm cũng không gây khó khăn.
Mọi người suy nghĩ một chút, xác thực không có cách nào, nếu kẻ ngu này muốn lên thì lên đi!
Người ta đem vũ y đưa cho cô, Tiểu Ốc lắc đầu một cái: “Không cần, tôi có đem theo rồi."
Tiểu Ốc nói xong từ trong bao móc ra một bộ y phục đi vào bên trong thay.
Quần áo lộ liễu đó căn bản không thích hợp cho cô diễn xuất.
Mặc dù làm vậy khiến những người này biết cô mưu đồ đã lâu, nhưng Tiểu Ốc cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ nhất chiến thành danh, sau đó rời đi nơi này.
Vóc người Tiểu Ốc cân xứng, mặc vào bộ kia cũng rất hợp, nửa người trên là kiểu dáng cung đình phương tây, tay áo rộng thay đổi dần sang màu lam, nửa người dưới là một cái quần ống loe rất rộng, cũng đồng dạng là màu lam thay đổi dần.
Bộ quần áo này là cô cố ý đặt, nhìn từ xa thì lôi thôi lếch thếch, nhưng nhìn gần thì thấy ôm trọn bộ ngực đầy đặn, nhìn rất sinh động, cũng hết sức hấp dẫn.
Nhưng một chút cũng không