Mĩ nữ kia nghe cô nói, khuôn mặt trắng bệch, chỉ vào bụng bự của Tiểu Ốc chất vấn Mộc Trạch Khải: “Vợ anh có thai rồi, sao còn tới tìm tôi?”
Mộc Trạch Khải vội vàng đứng dậy giải thích: “Em yêu, đừng nghe cô ấy nói càn, đầu óc cô ấy có vấn đề, cả ngày ảo tưởng là vợ anh, cô ấy là con nuôi của nhà anh”.
“Vậy sao?” Một câu con nuôi là phủi sạch à? Tiểu Ốc nhoài người lên trước mặt anh, hôn lên môi anh, bởi vì anh vừa uống rượu nho nên môi ướt át và còn lưu lại mùi thơm.
Thật ngọt, cô không nhịn được mà cạy răng anh quấy nhiễu.
Mộc Trạch Khải kinh hãi muốn đẩy cô ra, nhưng hai tay cô quấn quanh cổ anh, ôm chặt không buông.
Hơn nữa cô không có kĩ xảo hôn điêu luyện nhưng lại khó có thể chống cự.
Cô nhiệt tình như lửa làm cho Mộc Trạch Khải không cẩn thận bị hôn tới thất điên bát đảo, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập, chờ đến khi hai người rời nhau ra thì mĩ nữ kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau cái hôn, mặt cô hồng nhuận, đôi môi ướt át, anh cực kì tức giận khẽ đẩy cô ra, cô thật đáng chết, dám phá hỏng chuyện tốt của