Kim Tiểu Ốc không để ý chút nào mà nói: "Lần sau em sẽ cải tiến."
Đáng tiếc người kia đã đi xa.
.
.
.
.
.
Trong một gian phòng tối, một người đàn ông ngồi trong bóng tối, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hận sao tất cả cảnh đẹp ngoài cửa sổ không thuộc về anh, nếu như những địa bàn kia ngoài đều thuộc về anh thì cái thế giới này thật tốt đẹp!
Bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa: "Đại ca"
"Chuyện gì?"
"Đại ca, hôm nay các anh em nghe nói phố Tam Hoàng của Mộc gia đã có người thừa kế rồi, nên làm gì bây giờ?" Một người đàn ông đang đứng ngoài cửa, tòa nhà này là của đại ca, đại ca đang muốn thu thập các vùng lân cận, các anh em đều biết chuyện nhưng lão đại lại không muốn tranh giành địa bàn.
"Không phải con trai ông ta không có hứng thú với phố Tam Hoàng sao?" Anh đã sớm nghe qua, tất cả địa bàn trong phố Tam Hoàng là dễ dàng thu thập nhất, bởi vì con trai ông Mộc không có hứng thú với phố Tam Hoàng.
Anh định bỏ ra một ít tiền thu mua việc bảo kê con phố trong tay ông Mộc, dù sao con trai ông không cần thì ông giữ lại cũng chả để làm gì, chẳng nhẽ giữ lại để mang vào quan tài?
"Ông ta còn một người con gái nuôi, hôm nay ông ta đã tuyên bố từ nay giao con phố đó cho con gái nuôi trông nom".
Đại sự không ổn!