“Việc này chỉ làm ô uế tay anh thôi, giao cho tôi xử lý đi!”
Tiểu Ốc nói, cô là sợ Đậu Diệc Phồn vì cô lại bị ngồi tù, cô bây giờ là nội gián, không thể nhìn anh ta ở trước mặt mình giết người mà không báo cho cảnh sát, nhưng muốn cô tự tay đưa Đậu Diệc Phồn vào ngục giam, thì vẫn không thể nhẫn tâm được?
“Được rồi!”
Đậu Diệc Phồn nói xong ẩm Tiểu Ốc lên xe, sau đó bảo lái xe đến bệnh viện.
Tiểu Ốc bị Đậu Diệc Phồn ôm, rất muốn hỏi, hỏi anh tại sao lúc cô bị bắt vào tù không đến thăm cô dù chỉ một lần, muốn hỏi anh tại sao lại tìm được cô, vấn đề thì nhiều lắm, nhưng lại không thể hỏi, Tiểu Ốc vài lần mở miệng định hỏi nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ra được.
Đậu Diệc Phồn ôm tay cô, cảm giác trên lưng có một thứ gì đó dính dính, chắc là chảy không ít máu, nhìn qua cô thật sự suy yếu: “Cô có thể chịu đựng được không?”
Tiểu Ốc gật đầu, cô nhất định phải giữ cho mình tỉnh táo, nếu lỡ mà ngủ đi, sáng sớm tỉnh dậy không thấy anh thì không biết làm sao: “Có thể!”
“Giống.
” Đậu Diệc Phồn mở miệng nói ra một chữ.
“Cái gì?”
“Tôi nói cô giống một người.
”
Cô gái này bộ dáng quật cường, còn có thời điểm cô biểu diễn múa kiếm, vẻ mặt lúc đó có chút giống Tiểu Ốc, nhưng bình thường cô gái này lại ôn hòa, ẩn nhẫn, lại không quá giống Tiểu Ốc, Tiểu Ốc là cô gái kiêu ngạo, mà cô ấy cũng thật nhiều mặt, khi thì dịu dàng, khi thì ngấm ngầm chịu đựng, khi thì cao ngạo, hơn nữa