“Anh cũng là nhân viên sòng bạc? Có thể bao nuôi tôi sao?”
Tiểu Ốc nghi ngờ là vì cô đã điều tra rõ anh cùng sòng bạc không có liên quan, có phải hay không có liên quan đến vụ án mà cô điều tra.
“Thân phận của tôi là tổng giám đốc sòng bạc, còn chuyện tình của chúng ta, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối có thể bảo vệ được cô.
”
Tiểu Ốc hoảng hốt rối loạn, cô bây giờ nên làm cái gì?
Đáp ứng lời của anh, có thể đi đường tắt tìm ra tư liệu như cô muốn, nhưng cũng thành ra phản bội đoạn tình cảm của anh lúc trước.
Không đáp ứng, nhiệm vụ của cô coi như thất bại, sẽ lập tức bị gọi về, hơn nữa chỉ sợ về sau không có cơ hội tìm ra lý do tại sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì,vì sao lúc cô ngồi tù anh ta không đến dù một lần.
Mang theo tâm tình rối loạn, Tiểu Ốc nói: “Cho tôi suy nghĩ hai ngày.
”
Đậu Diệc Phồn không muốn mang cho cô lo lắng, nhưng cũng không cho cô thời gian nhiều như vậy:
“Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, kiên nhẫn của tôi là có hạn.
”
“Được rồi.
” Tiểu Ốc gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đậu Diệc Phồn đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ lập tức xử lý vết thương, miệng vết thương rất sâu, cô lại chảy máu nhiều, cả người nhìn có yếu ớt, miệng vết thương có rất nhiều đất cùng cát nên đầu tiên phải khử trùng, lúc đổ oxy già để sát trùng, toàn thân Tiểu Ốc đau đến run rẩy, lúc khâu vết thương lại đau đến nỗi rơi