Tiểu Ốc vẫn tiếp tục chạy, rốt cuộc lái đến con đường lúc trước.
Đến bờ biển, gió biển thổi làm Tiểu Ốc cảm thấy rất thoải mái.
Liếc nhìn bên cạnh thấy tài xế đang đau lòng xe của mình, dù giận nhưng lại không dám nói gì, cô liền rút đồng hồ vàng trên tay ra, ném cho anh ta: "Đem cái này đi cầm cũng được 4 vạn, coi như là tôi bồi thường tổn thất cho anh, nhưng đừng để người khác phát hiện, nếu không thì anh sẽ không giữ được."
Tài xế hiểu ý của cô, gật đầu, lập tức đem giấu đi.
Tiểu Ốc chạy thêm hai phút thì đến bến cảng.
Ở đó có một chiếc ca nô đang đợi, Tiểu Ốc xuống xe, xách theo túi giấy rồi đi lên.
Người trên ca nô vừa thấy cô liền hỏi một tiếng: “Gemma tiểu thư sao?”
Tiểu Ốc gật đầu một cái.
Người nọ lập tức lái thuyền đi.
Khi nhân viên an ninh của sòng bạc lái xe đuổi tới thì Tiểu Ốc đã chạy không còn thấy bóng dáng.
Bọn họ tra hỏi tài xế taxi, mới biết cô đã lên ca nô, liền lập tức hồi báo cho cấp trên.
Đậu Diệc Phồn nhận được tin tức thì vừa khiếp sợ vừa tức giận.
Anh cảm thấy mình đối với Gemma không tệ, vậy mà cô lại dám phản bội anh cùng sòng bạc, lập tức hướng về phía điện thoại nói: "Các anh không cần đuổi theo, tôi tự mình đuổi theo."
Cúp điện thoại, Đậu Diệc Phồn đứng dậy, gọi cú điện thoại khác, kêu thủ hạ chuẩn bị máy bay trực thăng.
Anh còn chuẩn bị súng, kêu thêm tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp đến máy bay chờ anh ở đó.
Vừa muốn đi, Vưu Huyên