Tay súng bắn tỉa gật đầu, thiếu gia quả nhiên tàn nhẫn, so với lão gia không kém chút nào.
Bọn họ xa xa đi theo phía sau, Tiểu Ốc không có phát hiện, cô mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi.
Vết thương sau lưng tuy đã cắt chỉ, nhưng hôm nay đụng mạnh như vậy, hình như lại thấy đau.
Nhưng giờ cô không quản nhiều được, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Lại qua vài chục phút, cuối cùng đã cặp bờ.
Từ ca nô, Tiểu Ốc thấy Lữ Trị cầm áo khoác đợi ở đó, thấy cô xuống thuyền, đem áo ph cho cô: "Lạnh không?"
Tiểu Ốc lắc đầu: "Không lạnh."
"Đi, lên xe trước lại nói." Lữ Trị chuẩn bị xe tới đón cô, đang dừng ngay bên cạnh.
Tiểu Ốc gật đầu một cái.
Kết quả bọn họ còn chưa được hai bước, đột nhiên nghe trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay, Tiểu Ốc nhìn lên trời, nhưng lại nhìn không rõ, chỉ biết máy bay này hình như cách bọn họ càng ngày càng gần.
Máy bay ở trong bóng tối, cô và Lữ Trị lại đang đứng dưới ánh đèn, như vậy thật không ổn.
Tiểu Ốc lập tức đẩy anh: "Chúng ta đi mau!"
Nhưng tốc độ của bọn họ căn bản là kém máy bay.
Còn chưa đi đến nơi, trên máy bay đã có một khẩu súng hướng về phía Tiểu Ốc cùng Lữ Trị mà càn quét.
Tiểu Ốc dùng sức đẩy Lữ Trị: "Anh đi trước đi, em sẽ theo sau."
Sau đó lập tức móc ra súng bắn trả.
Đối diện với bầu trời một mảnh hỗn loạn, coi như không bắn chính xác, thì