"Người làm quan không mệt, làm người hầu mới luôn mệt mỏi, để cậu ta lên đây".
Tiểu Ốc nói, vừa đúng lúc muốn xem phim mà, có người tới cùng thưởng thức càng hay.
Diêm đi xuống như một làn khói, lát sau cạnh cửa có một người đứng đó – Đậu Diệc Phồn.
Đậu thiếu gia ưu nhã tựa vào cạnh cửa, mắt mơ màng nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, giọng nói cực kỳ dễ nghe: "Tiểu Ốc Tử, sao lại xem TV một mình thế, không buồn sao?”
"Cậu so với tôi còn ghê tởm hơn, tên tôi là Kim Tiểu Ốc không phải là Tiểu Ốc Tử”
"Tiểu Ốc Tử, đừng như vậy! Em nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, hai chúng ta cũng coi như quen biết".
Đậu thiếu gia đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngày hôm qua về nhà cậu đã nghiêm túc nghĩ lại chuyện cậu bị thua nên muốn tự nghĩ cách thắng lại.
Người của Đậu gia sao có thể bị thua, từ trước đến giờ chỉ có người khác thua trong tay cậu chứ lúc nào thì đến phiên người khác khiến cậu bị thua.
"Hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cho em vị dâu tây".
Cậu móc trong túi ra một cái hộp nhét vào trong tay cô.
"Cám ơn".
Tiểu Ốc mở hộp ra định lấy kẹo ăn nhưng phát hiện cái kẹo bị bọc bởi một lớp giấy nhôm cứng, kẹo cao su mà bọc như thế thì sẽ bị lỗ vốn, người bán hàng thật đần.
"Tôi cứ nghĩ sẽ bị cản trở".
Cậu đứng dậy đi đóng cửa, sau đó cởi quần áo ra.
Thật ra cô thấy rất đáng xem, mặc dù cậu ta nhỏ người nhưng