Đậu Diệc Phồn đứng lên tắt điều hòa, thở dài nói: "Em ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ.
Bao cao su mà cũng không biết?"
"Ai nói tôi không biết" Tưởng cô chưa từng nhìn thấy sao.
Hơn nữa trên TV cũng có thể nhìn thấy, cô làm sao mà không biết chứ.
Cô nháy mắt hai cái, trông rất vô tội.
“Em nha, không phải vẫn còn là nai tơ đấy chứ?” Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười mê hoặc.
Lúc đứng nhìn thì thấy cô rất ra dáng, nhưng thật ra vẫn còn rất trẻ con, đến bao cao su mà cũng không biết thì sao cậu có thể xuống tay được.
Mặc dù cậu không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không cưỡng bức phụ nữ, lại càng không có bệnh thích trẻ con.
Vừa rồi bị một trận gió lạnh làm mất hết cả hăng hái, cậu nhặt quần áo vương vãi trên nên nhà mặc vào.
Tiểu Ốc lấy ra vài cái đĩa CD đặt lên bàn: “Cậu xem đĩa này không?”
“Anh không thích xem loại này”.
Đêm về sẽ gặp ác mộng, cậu chỉ thích mơ những giấc mơ đẹp, ví dụ như những thứ làm cậu mộng xuân.
“Nhưng Diêm chỉ tìm được mấy cái đĩa này”.
Nghe nói đây đều là những cái đĩa Diêm yêu quý.
"Đi thôi! Anh mời em ăn kem".
"Tốt vậy sao?" Tự nhiên đối tốt với cô như vậy, không gian xảo cũng là trộm cắp.
“Vậy em muốn mời anh à?”
“Vậy cậu mời tôi đi”.
Tiết kiệm là quốc sách, ăn của mình không bằng