“Sững sờ.
” Tiểu Ốc nói xong liền xông tới, ôm lấy cổ anh, dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.
Lữ Trị chờ lúc buông cô ra, đã là mười mấy phút đồng hồ sau, lưu luyến không rời nói:
“Anh tiễn em ra sân bay.
”
“Không muốn, anh quá nổi bật! Ngoan ngoãn chờ tin bình an của em đi!Em đi đây!”
Tiểu Ốc nói xong, quay đầu cho anh một cái hôn gió, dứt khoát lưu loát rời đi.
“Được rồi!” Anh nói xong đi tới bên cửa sổ, muốn nhìn cô rời đi một cái, nhưng sợ nhìn lâu, trong lòng có cảm giác thiếu vắng, cô ấy quá ưu tú, điều này làm cho anh có chút bất an, sợ cô sẽ bị tên đàn ông khác nhiệt tình cùng lời ngon tiếng ngọt đầu độc, không bao giờ….
gặp lại.
Nhưng cho dù thấp thỏm, anh vẫn như cũ tôn trọng Tiểu Ốc, lựa chọn tin tưởng cô, ở chỗ này chờ cô.
Tiểu Ốc tới Macao, chạy thẳng tới sòng bạc nói với người bảo vệ sòng bạc:
“Phiền anh thông báo cho tổng giám đốc của các anh biết, có một vị gọi anh ta là mỹ nhân muốn gặp mặt anh ta, tôi có chuyện rất quan trọng.
Tôi cùng anh ta rất quen thuộc, anh ta đã gặp qua tôi.
”
Anh an ninh bán tín bán nghi đi thông báo, Đậu Diệc Phồn rất nhanh đi xuống lầu, thấy cô gái đứng ở của sòng bạc giống như baby, đu tiên cũng không nhận ra, biết vậy Tiểu Ốc kêu một tiếng:
“Đậu mỹ nhân, em ở đây này.
”
Đậu Diệc Phồn bây giờ mới xác nhận, cô ấy lại giả thân phận, nhìn kỹ ngũ quan