“Vương Triêu Quân? Làm sao em biết?”
“Anh ta là cảnh sát.
”
“Em là…” Đậu Diệc Phồn kinh ngạc, cảm thấy cô hình như điên rồi.
Tiểu Ốc gật đầu: “Em là nội gián.
”
“Em điên rồi, việc này rất nguy hiểm, không cẩn thận, em sẽ mất mạng!”
Trong lòng đối với Vương Triêu Quân hận càng sâu, thì ra Vương Triêu Quân không những phản bội ba của anh, còn đem Tiểu Ốc vào hố lửa, anh đã nghi ngờ Tiểu Ốc còn mấy năm trong tù, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở Macao…
“Nếu như em buông tha cơ hội này thì em mới thật điên rồi.
Là cảnh sát Vương để cho em một lần nữa tìm được hy vọng, là anh ta nói cho em biết, cõi đời này còn một con đường, có thể thật lòng chuộc tội.
"
Tiểu Ốc rất cảm kích Vương Triêu Quân, mặc dù cho tới bây giờ cô chưa có nói ra, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ ràng, không có Vương Triêu Quân bây giờ cũng không có Kim Tiểu Ốc.
“Em vô tội! Có tội chính là những thứ kia**, bọn họ quấy rối hôn lễ của chúng ta, nếu không bây giờ em đã là vợ của anh rồi.
”
Đậu Diệc Phồn ôm đồm cầm tay cô nói, cho nên anh vô cùng hận những kẻ kia, nhất là Vương Triêu Quân còn thêm tên khốn Mộc Trạch Khải, anh làm sao có thể mượn thế lực nhà khác mà núp ở Macao.
“Đây chẳng qua là trùng hợp mà thôi! Nói rõ chúng ta hữu duyên vô phận.
”