Đậu Diệc Phồn cùng cô ăn lẩu kem.
Lúc ra về, Tiểu Ốc thấy cậu trả tiền thì không khỏi cảm thán: "Sau này tôi cũng muốn mở một cửa hàng thế này".
"Tại sao?" Là mơ ước của cô sao? Đậu Diệc Phồn cũng cảm thấy rất tốt, cô là con gái mở một cửa hàng kem, hàng ngày làm cô chủ nhỏ sẽ rất tốt.
“Một bữa kem nhỏ hơn hai trăm, so với phố Tam Hoàng bị cậu ngủ cả một đêm còn nhiều hơn.
Nếu sau này tôi mở cửa hàng, mỗi ngày có 100 khách nghĩa là đã có hai vạn rồi”.
Oa, thật là nhiều tiền nha.
“Đi thôi, anh đưa em về, em muốn đến phố Tam Hoàng hay về nhà?” Sắc mặt Đậu Diệc Phồn thật khó coi, ai bảo đi ăn kem là lãng mạn, duy mĩ, mấy cái tâm tình kiểu này chắc ở ngoài chín tầng mây.
Cô có thể nghĩ chuyện đứng đắn một chút không, đừng có cả ngày đem chuyện ngủ để ở đầu lưỡi, chẳng nhẽ cô không thấy vừa rồi lúc đi ra có biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ hay sao.
"Về phố Tam Hoàng".
Trời sắp tối rồi, ban đêm là lúc phố Tam Hoàng náo nhiệt nhất, cũng có nhiều chuyện xảy ra nhất.
"Chờ anh".
Cậu đi sang phố đối diện lấy xe, bởi vì có nhiều chướng ngại vật nên cần tới 7, 8 phút mới lấy được xe, lại phải lái xe lên phía trên một đoạn mới