“Chúng tôi còn tra được Kim tiểu thư ở bệnh viện sanh hạ một bé trai, đặt tên là Kim Kiều Kiều.
Cô ấy cũng không có chồng, hành tung cũng rất bất định, một lần biến mất là khoảng mấy tháng, đứa bé là do Vương gia chăm sóc.
Cho đến hai năm trước, cô đột nhiên kết thúc cuộc sống phiêu bạc đó, thay đổi có quy luật, thường cách khoảng mấy ngày thì về nhà một lần.”
Nghe đến đó, trên căn bản Lữ Trị đã có thể khẳng định, Kiều Kiều chính là con trai của anh.
Vương Triêu Quân, tên khốn kia lừa anh!
Tiểu Ốc chẳng những còn sống, lại còn sinh cho anh một đứa con trai!
Anh không tìm được Tiểu Ốc, nhưng anh nghĩ Vương Triêu Quân có thể!
Lúc Lữ Trị tìm tới Vương Triêu Quân, anh ta cũng biết chuyện đã bại lộ: “Nói đi! Anh điều tra được cái gì?"
Lữ Trị đi tới, nện cho anh ta một cú ngã xuống đất: “Khốn kiếp, anh vì sao gạt tôi! Cô ấy rõ ràng còn sống, anh cư nhiên lừa gạt tôi cùng Tiểu Ốc.
Có phải do cô ấy mất trí nhớ, cho nên anh không nói cho cô ấy biết sự tồn tại của tôi.
Anh lại còn lừa cô ấy, nói cô ấy là em gái anh, tại sao, anh muốn cô ấy ngay cả người nhà cũng không có sao?"
Thật ra thì Lữ Trị hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Triêu Quân ,nhưng anh ta không có tránh cũng không có đánh trả.
Một quyền này, là anh nên gánh, bởi nếu như không phải do anh, có lẽ Tiểu Ốc cùng Lữ Trị đã sớm kết hôn, nhưng anh cũng có lý do.
Vương Triêu Quân lấy tay sờ vết máu ở khóe miệng, đứng dậy từ dưới đất nhìn Lữ Trị nói: “Uh, tôi là tên khốn! Tôi lừa