Lữ Trị đi tới ở bên giường, ngồi xuống: “Sao em còn chưa ngủ?"
“Em không ngủ được, sao anh lại tới đây?" Tiểu Ốc nhìn anh.
“Để anh xem một chút...em ở bệnh viện mà sao lại tắt điện thoại, có biết anh rất lo lắng cho em không.
Nếu không phải là Đậu Diệc Phồn gọi điện thoại thì anh đã dùng hệ thống định vị vệ tinh để tìm em rồi.
Về sau không nên như vậy, có chuyện gì đều phải nói với anh, anh sẽ chia sẻ cùng em, chúng ta là vợ chồng mà."
Tiểu Ốc nghe xong cúi đầu xuống, dừng một chút nói: “Đậu Diệc Phồn nói cho em biết, trước kia em đã từng cùng người xa lạ lên giường, thật xin lỗi.
Em cũng không biết, nếu như em biết em không sẽ cùng anh kết hôn, có phải anh nên suy tính ly hôn hay không?"
“Đứa ngốc, em chỉ nghe lời nói một bên của anh ta, nhưng không biết, người người xa lạ kia chính là anh.
Từ đầu đến cuối, em chỉ có một người đàn ông là anh.
Nói gì thật xin lỗi? Muốn nói thì phải là anh nói...anh còn chưa kịp đem chuyện của chúng ta nói chi tiết cho em biết.
Vốn định từ từ mới nói, kết quả lại tạo thành hiểu lầm cho em.
Lại nói, em đúng là nha đầu ngốc, coi như em cùng người khác ngủ qua, đó cũng là em trước kia, có lẽ anh sẽ có chút để ý, nhưng chỉ là một điểm nhỏ, sẽ không có nghiêm trọng đến nỗi phải ly hôn.
Lần sau, nếu em lại dễ dàng nói ra hai từ ly hôn, nhìn xem anh xử lý em thế nào.
Nếu không làm được anh liền không mang họ Lữ."