“Cô thích là tốt rồi, tôi tới chỉ là muốn hỏi, cô có hận tôi hay không?"
Tiểu Ốc lắc đầu: “Tôi là vì cái gì mà hận cô?"
“Bởi vì tôi đoạt đi Đậu Diệc Phồn.
"
Tiểu Ốc lắc đầu: “Giữa tôi và anh ấy trước kia có thể tồn tại vấn đề hiểu lầm, nếu không vô luận ai cũng sẽ không chia rẽ chúng tôi được, có thể chia rẽ, không tính là yêu thương.
Cái này không thể trách cô, chỉ có thể trách tôi cùng anh ấy có thể yêu không đủ sâu.
"
Vưu Huyên cười: “Xem ra cô cũng không hận anh ấy.
"
Tiểu Ốc gật đầu: “Không hận, anh ấy mấy ngày trước còn cứu tôi, hiện tại anh ấy đối với tôi mà nói là người bạn quan trọng, chỉ là bạn bè.
"
Vưu Huyên rất yên tâm: “Tôi hiểu biết rõ, anh ấy nói với tôi, tôi cùng anh ấy hiện tại quan hệ có tốt một chút, cuối cùng tôi muốn nói chúc hai người hạnh phúc, tôi còn có chuyện không có ý định ở lâu, đành tạm biệt vậy.
"
Vừa đúng cà phê cùng bánh ngọt đi lên, Vưu Huyên bảo phục vụ giúp cô xách, Tiểu Ốc từ trong bao móc ra một cái hộp con hình trái tim đưa lên: “Cái này cho cô, là kẹo cưới.
Còn có cám ơn cô chúc phúc.
"
“Cám ơn, tôi muốn có lẽ có một ngày chúng ta có thể trở thành bạn bè.
"
“Chúng ta không phải đã là bạn bè rồi sao?" Tiểu Ốc cười một tiếng.
“Đúng vậy, thật lòng chúc cô hạnh phúc.
" Vưu Huyên nhẹ nhàng ôm cô một cái rời đi.
Tiểu Ốc đi ra ngoài cửa thì đứng bên ngoài hai an ninh đối với cô gật đầu một