Từ trước đến nay, những người phụ nữ bất kể lớn nhỏ mà cậu đã gặp, chưa ai chống cự lại cậu, thậm chí còn chủ động tỏ tình, đặc biệt chỉ có cô, khi cậu chủ động dâng hiến nụ hôn thì bị cô đánh một đao ngất xỉu.
Đến giờ cậu mới thấy có một người có lá gan lớn thế, mà lại là một cô gái rất đáng yêu.
"Cho nên anh cảm thấy em đặc biệt?" Tiểu Ốc cười lạnh, đó không phải là yêu!
"Là từ cái này mà bắt đầu bị hấp dẫn".
Sau đó từ từ xâm nhập, gây nghiện giống như nghiện ma túy, không thể không có.
Cậu muốn tình yêu nhưng không phải là một sớm một chiều mà là sớm chiều ở bên nhau, cậu muốn giữ người đó ở bên người cả đời, ai cũng đừng nghĩ cướp đi.
"Nhưng em sợ em sẽ phụ anh".
Tiểu Ốc rất mê man, cô không biết mình cần cái gì, cũng không biết tương lai gì.
"Đó là chuyện sau này, hiện tại quan trọng nhất là anh ở bên cạnh em".
Như vậy là đủ rồi, bây giờ cậu đang ở cạnh cô, chăm sóc cho cô.
Tiểu Ốc không nói gì, bởi vì không biết nên nói cái gì.
Đậu Diệc Phồn mượn cơ hội này giải tỏa nghi ngờ trong lòng: "Tại sao là Mộc Trạch Khải?"
Hỏi xong mới thấy mình quá lời, có lẽ cô sẽ không trả lời, vừa định lấp liếm đi thì