"Tôi nói, tôi nói" Nhìn thấy quả đấm của cô càng lúc càng gần, anh ta sợ hãi gật đầu: "Là Mộc thiếu gia bảo tôi đợi cô ở trong phòng, chờ cô bị uống say về phòng, tôi chỉ giả vờ ngủ với cô, sau đó Mộc thiếu gia sẽ tới bắt gian.
Nhưng thật tôi không nghĩ sẽ cưỡng hiếp cô thật, Mộc thiếu gia cũng không có ý đó, thiếu gia chỉ định dọa cô thôi.
Cô tha cho tôi đi"
Tiểu Ốc nghe xong, đấm sượt qua mặt anh ta thẳng vào bức tường, nghe tiếng động cũng biết là rất đau.
Cũng may là cô cố tình đấm vào tường, chứ nếu quả đấm đó rơi trên mặt người kia khẳng định khuôn mặt sẽ bị hủy.
Tểu Ốc thả tay ra, người kia sợ hãi cả người mềm oặt, ngã xuống như một đống bùn nhão.
"Cút" Tiểu Ốc bỏ đi.
Tiểu Ốc vào thang máy, cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộc Trạch Khải, lần đầu tiên không gọi anh là Kiều Kiều, mà gọi thẳng tên: "Mộc Trạch Khải, tôi có chuyện muốn hỏi anh".
"Cô nói đi".
"Có phải anh bảo một người đàn ông vào phòng tôi, sau đó muốn bắt kẻ thông dâm để thoát khỏi tôi".
Tiểu Ốc hỏi thẳng, không vòng vo.
"Đúng vậy".
Anh không nghĩ tới Tiểu Ốc sẽ biết nhanh như vậy.
Tiểu Ốc không hỏi tại sao.
Cô đã không còn hơi sức nữa rồi, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng cô đã không tồn tại