"Em đã ngủ cùng người khác".
Tiểu Ốc cảm thấy mình xấu xí, dơ bẩn đến tận xương tủy.
Cô quá tin tưởng Mộc Trạch Khải, nghĩ anh ta chính là bạch mã hoàng tử, kết quả lại bị bạch mã hoàng tử tìm người hãm hại cô.
Cô chả có gì, cái gì cũng là Mộc gia cho, chỉ có mỗi một tấm màng mỏng manh quý giá định để cho Mộc Trạch Khải, không ngờ lại bị Mộc Trạch Khải gián tiếp làm cho người khác phá hủy.
"Mộc Trạch Khải?" Đậu Diệc Phồn kích động.
Tiểu Ốc lắc đầu: "Người lạ".
"Nói cho anh biết ở đâu, anh cho người đi tiêu diệt hắn".
Người nào tổn thương Tiểu Ốc của cậu, cậu sẽ lấy mạng hắn.
Tiểu Ốc lại lắc đầu, cô cảm thấy quá mệt mỏi: "Giết chết thì thế nào, chuyện cũng đã xảy ra.
Đây chẳng qua là một người vô tội, hãm hại em là người khác, hiện tại em không muốn nói về chuyện này nữa.
Đậu Diệc Phồn, em rất khổ sở, rất vô dụng, em không biết nên làm gì đây"
"Có muốn tìm Mộc Trạch Khải đến để an ủi em không? Nếu là anh ta không đến, anh giúp em lừa gạt anh ta".
Cậu biết Tiểu Ốc thích Mộc Trạch Khải, có lẽ chỉ có Mộc Trạch Khải mới có thể an ủi cô.
"Không cần".
Cô không muốn gặp anh ta.
"Vậy anh nói với ba mẹ em tới đón em về nhà?"
"Không cần, em không muốn