"Vậy anh lập tức cho người chuẩn bị vé máy bay, anh đi cùng em".
Tiểu Ốc kéo tay cậu: "Em muốn đi một mình".
Đậu Diệc Phồn biết cô rất cố chấp, nên chấp nhận: "Được rồi! Em phải cẩn thận đấy".
"Em biết rồi, cám ơn anh, Đậu mỹ nhân, cám ơn anh đã giúp em".
Tiểu Ốc cảm động ôm cậu, tựa đầu vào vai cậu, cảm giác thật an toàn.
"Đó là bởi vì anh ham mê sắc đẹp của em, mục đích là muốn em đi theo anh, cho nên em không cần phải cảm động".
Tiểu Ốc cười ra tiếng, cô muốn cho cậu một nụ hôn, giống như là cảm ơn bạn bè, nhưng cô không làm vậy, bởi vì cảm thấy mình rất dơ bẩn.
Tiểu Ốc gọi cho Mộc ba: "Ba, con muốn đi du lịch một thời gian".
Mộc ba bất ngờ, lửa cháy đến nơi rồi mà cô còn có tâm tình đi chơi: "Tại sao? Đậu gia bên kia giải quyết xong rồi?"
"Không phải, mà là giải quyết chuyện với anh trai".
"Có ý gì?" Mộc ba cau mày.
"Về anh trai, con buông tha theo đuổi anh ấy".
"Con yêu tên tiểu bạch kiểm họ Đậu đó?" Mộc ba luôn luôn không lo lắng, bởi vì ông biết Tiểu Ốc thà chết vì Mộc Trạch Khải thì sao có