"Chả trách anh ta rất hung hãn".
"Em phải chịu khổ rồi, anh sẽ nói với ba gọi Vương Triệu Quân trở về, đổi người khác tới dạy em".
Đừng nói Tiểu Ốc, ngay cả cậu cũng không chịu nổi Vương Triêu Quân.
Tiểu Ốc lắc đầu: "Mặc dù rất cực khổ, nhưng không biết vì sao em lại thích những thứ anh ta dạy, em có dự cảm, những thứ đó có một ngày em sẽ dùng tới".
"Thật ra thì ba anh chỉ là muốn tốt cho em thôi.
Nếu ở chung một chỗ với anh thì ông không muốn em sẽ xảy ra chuyện, bởi như vậy sẽ làm anh phân tâm, ông quá thương yêu anh".
Tiểu Ốc làm sao không hiểu đạo lý này.
Trước đây cô bị Mộc ba bồi dưỡng cũng là bởi vì Mộc Trạch Khải quá yếu, không cách nào bảo vệ gia nghiệp – phố Tam Hoàng.
Mặc dù Đậu Diệc Phồn không cần cô đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng là có thể thêm gấm thêm hoa, Đậu ba tự nhiên vui khi việc thành.
Cô mặc dù không yêu cậu, nhưng cô tin rằng vì cảm kích cũng có thể sống được với nhau.
Cô có ý định này bởi vì cô không muốn bị thương lần nữa, thay vì đi người yêu, chẳng thà tìm một người yêu mình còn hơn.
Trong một tháng sau đó, nếu không có việc gì thì Đậu Diệc Phồn sẽ tìm đến chỗ cô, có lúc đứng xem có lúc theo cô đi huấn luyện, đến tối bởi vì một ngày mệt mỏi, Tiểu Ốc không muốn bước ra khỏi cửa