Đậu Diệc Phồn lắc lắc khuôn mặt tái nhợt, cánh tay nhẹ nhàng vòng trên hông cô, tựa đầu trên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai của cô làm cô có cảm giác tê tê: "Không sao, để anh ôm một cái là khỏi ngay".
Tiểu Ốc ngoan ngoãn để cậu ôm, không tránh né.
Đậu Diệc Phồn vui vẻ ôm cô, từ từ xiết đôi tay,"Tiểu Ốc …".
"Ừ, có chuyện gì?"
"Không có, anh chỉ muốn gọi tên em".
Đậu Diệc Phồn ngẩng đầu lên, lui ra một khoảng, kinh ngạc nhìn cô, lẩm bẩm: "Đến bây giờ anh cũng chưa tin được rằng em đồng ý làm bạn gái anh, cứ như là mơ vậy, việc này có lẽ làm em chịu uất ức rồi.
Có lẽ em muốn dùng anh quên đi ai đó, không sao cả, hoan nghênh lợi dụng, anh sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ".
Hốc mắt Tiểu Ốc nóng lên, cảm thấy cậu như vậy thật không dễ dàng.
Có thể là đồng tình, có thể là cảm kích, Tiểu Ốc cúi người hôn lên môi cậu.
Đậu Diệc Phồn ngơ ngác, phải vài