Đậu Diệc Phồn gật đầu: "Đi đi! Chăm sóc thật tốt cho Tiểu Ốc".
Tiểu Ốc nhìn đồng hồ cũng không còn sớm: "Diệc Phồn, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi, ngày mai em lại đến thăm anh".
Sau khi ra ngoài, Tiểu Ốc lên xe của Vương Triêu Quân.
Sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, vừa định nhắm mắt dưỡng thần như thường ngày thì bỗng Vương Triệu Quân, người xưa nay chưa từng cùng cô chuyện trò lại mở miệng làm Tiểu Ốc giật mình: "Cô thích cậu ta sao?"
Tiểu Ốc lắc đầu.
Ánh mắt bén nhọn của Vương Triệu Quân nhất định có thể nhìn ra nếu cô nói dối, cho nên cô nói thật: "Không, nhưng tôi sẽ gả cho anh ấy".
"Tại sao?"
"Báo ân".
Làm người phải báo đáp ân tình.
Đậu Diệc Phồn đối với cô rất tốt, cô cũng không ghét cậu, cho nên gả cho cậu cũng không có gì không tốt.
"Buồn cười".
Vương Triệu Quân xì mũi coi thường, báo ân có trăm nghìn cách, lấy thân báo đáp cũng chỉ là từng loại thôi.
"Có thể, nhưng tôi nguyện ý".
Tiểu Ốc nhún vai một cái.
Có lẽ trong mắt anh ta rất buồn cười, bởi vì anh ta có rất nhiều bản lãnh, mà cô không có gì cả, chỉ có một viên báo ân tâm, cùng thân thể bẩn thỉu.
"Hai người sẽ không hạnh phúc".
Vương Triệu Quân nói rất quả quyết, giọng nói rét lạnh như băng tuyết mùa đông, không phải tùy tiện nói, mà là có lý có cứ.
"Cái gì?" Tiểu Ốc cho là mình nghe lầm, đây là lời nói của một hộ vệ?
"Cô và Đậu