Đậu Diệc Phồn lấy điện thoại ra, áp vào bên tai Tiểu Ốc, tiếng Mộc ba vang lên, giọng nói rất gấp: "Tiểu Ốc, Trạch Khải bị người ta bắt cóc rồi, con có thể lập tức trở về không, ba mẹ chờ con ở nhà".
"Được, con về ngay.
Bắt cóc, bị người nào bắt cóc?"
"Có thể là nhóm người Vương què ở thành Tây.
Tình huống rất phức tạp, con về ba sẽ nói rõ".
Mộc ba nói.
Cúp điện thoại, Tiểu Ốc không nói gì, chỉ chăm chú lái xe.
Đậu Diệc Phồn cũng không hỏi gì, không muốn làm cô phân tâm.
Đến cửa nhà Mộc gia, Đậu Diệc Phồn không xuống xe, cậu biết Mộc lão gia không hoan nghênh cậu, bởi vì Mộc gia xem cậu là cường đạo nửa đường chạy đến, đoạt đi cô gái vốn thuộc về Mộc Trạch Khải, nhưng cậu thì cho rằng cậu chỉ là cứu Tiểu Ốc thoát khỏi biển khổ mà thôi.
Cậu ngồi trong xe đợi cô: "Em vào đi! Anh ở đây đợi em, có chuyện gì lập tức gọi anh".
Tiểu Ốc gật đầu, mở cửa xuống xe.
Cô vào nhà thấy Mộc ba và Mộc mẹ đang lo lắng ngồi ở trong phòng khách chờ cô, vừa thấy cô, Mộc mẹ lập tức đứng lên: "Tiểu Ốc! Con nhất định phải cứu Trạch Khải, chúng ta mới vừa nhận được tin tức chính xác là nhóm người Vương què đã bắt cóc Trạch