"Ông muốn gì?" Mộc ba nghiêm mặt, nếu ông ta muốn một bộ kim ốc tử ông cũng có thể cho.
"Nghe nói ông không thích con trai tôi trở thành con rể ông.
Cho ông chọn, hoặc là vui vẻ gả con gái cho con trai tôi, một tháng sau tổ chức hôn lễ, hoặc là giao phố Tam Hoàng cho tôi.
Tôi có rất nhiều thời gian, nhưng chỉ sợ con trai của ông không đợi được lâu, ông nên biết Vương què kia thích nhất là giết con tin".
Đậu lão thừa dịp cháy nhà hôi của.
Mộc ba dĩ nhiên muốn chọn điều kiện một, mặc dù Tiểu Ốc là do ông nuôi lớn, nhưng đối với ông, phố Tam Hoàng có ý nghĩa hơn.
Cúp điện thoại, ông nhìn về phía Tiểu Ốc, giọng nói trầm thấp: "Tiểu Ốc, nếu con đồng ý gả cho Đậu Diệc Phồn thì anh trai con sẽ được cứu".
Tiểu Ốc lạnh bụng, nhưng không có chút do dự nào.
Cô đã định sống cả đời với Đậu Diệc Phồn, khoác lấy cánh tay của cậu, cô gật đầu: "Con đồng ý gả cho anh ấy".
Mộc ba thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện thương lượng với Đậu lão phương án cụ thể để cứu người, không chú ý tới biểu tình thất vọng của Tiểu Ốc.
Giá trị dụng giá trị của Tiểu Ốc đã xong, cô không còn chuyện gì, quay ra nói với Đậu Diệc Phồn: "Em đói bụng,