Editor: May
Cảnh Hảo Hảo ngủ không an ổn, luôn đang nằm mơ, từ lúc còn bé cha mẹ bị trận nước lũ kia cuốn đi, đến sau đó chính mình gặp Thẩm Lương Niên, còn có chính mình đến thành phố Giang Sơn này như thế nào.
Những ký ức trải qua hơn mười năm kia, ở trong giấc mơ của cô, như là bộ phim điện ảnh cắt ra những đoạn đặc sắc, từng màn từng màn nhanh chóng xẹt qua.
Có khổ sở, có sung sướng, có hạnh phúc, chỉ là đến phía sau, liền biến thành bi thương vô cùng vô tận...... Sau đó, Cảnh Hảo Hảo liền mơ thấy Kiều Ôn Noãn diễu võ dương oai kéo cánh tay Thẩm Lương Niên đứng ở trước mặt mình, nói với mình rất nhiều rất nhiều lời nói trào phúng, Thẩm Lương Niên đứng ở một bên, không rên một tiếng, rất thờ ơ.
Sau đó, hình ảnh liền chuyển, cô ngồi ở trên xe, giẫm chân ga, muốn thoát đi, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, có người liền vọt tới trước xe cô, bị cô đụng bay lên cao cao, sau đó rơi xuống thật mạnh.
Cô sợ tới mức vội vàng xuống xe, nhìn thấy trên đất đều là máu......
......
Lương Thần thật vất vả bình ổn suy nghĩ tà ác trong dầu của mình, lúc chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe được cô gái bên người mình truyền đến âm thanh trầm thấp.
Giọng nói của cô có chút hàm hồ, anh nghe không rõ ràng lắm, anh nhịn không được tiến tới gần, nghe được cô có chút bất an lẩm bẩm: “Máu, máu......”
Nói nói, trên mặt trắng nõn của cô liền phủ kín nước mắt, lúc này Lương Thần mới nhận thấy được cô gặp ác mộng, vội vàng vươn tay, nhẹ nhàng lắc lắc thân thể của cô: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”
.......
Trong mộng Cảnh Hảo Hảo cứng ngắc hồi lâu, mới mở bước chân đi tới trước người nằm trong vũng máu kia, cô có chút thấy không rõ dung nhan người kia, cúi người xuống, nhẹ nhàng vươn tay, dò xét hơi thở người đó, phát hiện, đã tắt thở, nhất thời, cô sợ tới mức liền ngã trên đất.
Cô đụng chết người...... Cô lại đụng chết người......
Cảnh Hảo Hảo nhất thời liền đứng lên, muốn gọi người giúp cô, nhưng trên ngã tư đường lại không có một bóng người, cô chỉ có thể không ngừng chạy tới
phía trước, muốn tìm một ai đó, nhưng chạy rất lâu, cũng không có nhìn thấy một bóng người, ngay tại lúc cô tuyệt vọng sắp chết, bên tai của cô đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo mờ mịt mở to mắt, nhìn thấy một dung nhan quen thuộc, cô nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên liền hít mũi một cái, hô một tiếng: “Lương Thần.”
Sau đó giống như là nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, chợt nhào vào trong lòng Lương Thần, hung hăng ôm thắt lưng anh, nói: “Tôi đụng chết người, tôi đụng chết người, nhanh giúp tôi cứu cứu, cứu cứu người đó......”
Một tay Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng, một tay kéo cô đến trước mặt, sờ sờ khuôn mặt ướt sũng nước mắt của cô: “Hảo Hảo, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là ác mộng, em xem, hiện tại chúng ta ở trong phòng của mình mà, sao có thể đụng người?”
Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Lương Thần.
Lương Thần cầm điều khiển từ xa một bên, mở đèn treo thủy tinh lớn trong phòng: “Em xem, ipad em thích chơi còn ném trên đất kìa, nơi đó, không phải quần áo em mặc ban ngày ư? Còn có nơi đó, là hoa tươi mấy ngày hôm trước thím Lâm hái về từ vườn sau cho em.”
Cảnh Hảo Hảo theo lời nói Lương Thần, con ngươi đảo quanh, nhìn thấy hết thảy đều là cảnh tượng mình quen thuộc, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lương Thần cười khẽ ôm lấy Cảnh Hảo Hảo nằm xuống một lần nữa, tay vuốt ve lúc có lúc không phía sau lưng cô, giọng nói của anh trong phòng ngủ, dịu dàng quanh quẩn: “Chỉ là một cơn ác mộng, không sao hết, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngủ đi.”